Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Chương 7 - Bọn Ché Đỏ

Khuôn mặt hiền từ nhưng oai phong, ánh mắt sáng quắc như gương, giọng Hắc Kì Vương vang rền như sấm truyền, "Ngựa của ngươi bị mất ở Hắc Kì Trang là lỗi hoàn toàn là của ta. Ta xin chịu mọi trách nhiệm!”

Tên Ché Đỏ mỉm cười đắc chí, “Ta cũng không muốn to chuyện làm gì, chỉ xin Hắc Kì Vương quì xuống lạy xin lỗi ta là được, không cần phải đền ngựa đâu!”

Mặc dù không ai nói gì nhưng tôi có thể cảm thấy sự tức giận đang bùng cháy hừng hực trong mỗi binh sĩ Hắc Kì Bang. Bắt Hắc Kì Vương quì lạy là một sự báng bổ ngông cuồng ngay cả quốc phó Trương Phúc Loan cũng phải rùng mình khi nghĩ tới. Thế mà nay bọn Ché Đỏ dám đặt điều sỉ nhục này thì thật không còn coi trời đất ra gì. Khỏi nói cũng biết ai ai trong Hắc Kì Bang cũng đều muốn nhảy vào mà xé thịt uống máu tên Ché Đỏ ngay lúc này, nhưng tất cả đều im lặng vì họ kính nể Hắc Kì Vương.

“Được!”, Hắc Kì Vương nghiêm trang nói.

Ngài tiến lại gần tên Ché Đỏ và vén tà áo bộ võ phục oai vệ của ngài. Ngài quì lạy thật ư? Ngài sẵn sàng từ bỏ danh tiếng oai hùng lẫy lừng giang hồ của mình để chuộc tội cho sai lầm ngông cuồng của một thằng dân đen đê hèn như tôi sao? Không, tôi không bao giờ để điều đó xảy ra đâu!

“LÀ TÔI! TÔI ĐÃ LẤY CON NGỰA!”, tôi hét to giữa biển người im lặng.

Tất cả mọi nhìn tôi. Không một tiếng nói, mọi người đều sững sờ kinh ngạc. Nhưng tôi không sợ mà rất tự tin. Chưa bao giờ trong đời tôi tự tin như lúc này. Sự oai nghiêm và hùng tráng của Hắc Kì Vương đã truyền qua tôi. Tôi hùng dũng bước lên Sân Võ, tới trước mặt tên Ché Đỏ và dõng dạc nói, “Tôi là người đã lấy con ngựa của ông. Hãy xử tôi bất cứ điều gì ông muốn!”

“KIẾM MÃ ĐẾ!”, Khang đứng trầm trồ trong hàng ngũ Bạch Long Quần Hùng.

Không quan tâm tới mọi người đang ngó mình, Khang nhìn tôi thích thú trong khi tôi cũng đang nhìn lại nó, “Kiếm Mã Đế! Một chiêu chém bể Hồng Gươm! Tuyệt kỹ hiếm có!”

Lời khen của Khang, hay Quyền Long, chả làm tôi vui gì vào lúc này nhưng nó kích thích sự tò mò của mọi người và của tên Ché Đỏ.

“Ha ha ha, cái gì mà Kiếm Mã Đế! Nhưng Quyền Long đã gọi ngươi thế thì chắc ngươi cũng biết kiếm pháp nhỉ? Hãy đấu với ta một trận, thắng thì ta tha cho, không làm ì xèo nữa!”

Tôi đang ngơ ngác chưa biết làm gì thì đứng cạnh Khang, Hoàng quăng cho tôi một thanh kiếm, “Kiếm Mã Đế, chụp nè!”

Nhận được thanh kiếm, chân tay tôi bủn rủn. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi biết là mình sẽ nhận một hậu quả nào đó, nhưng đấu kiếm thì tôi hoàn toàn không hề nghĩ tới.

Bỗng một dòng hơi ấm chạy vào người tôi. Đặt tay lên vai tôi, Hắc Kì Vương ôn tồn nói, “Ngươi hãy đấu kiếm với hắn xem!”

Lời nói của Hắc Kì Vương như truyền nhiệt vào tôi. Tôi không hoang mang, sợ hãi gì nữa. Tôi quay lại, mặt đối mặt với tên Ché Đỏ và chấp tay chào hắn.

Không chào lại tôi, tên Ché Đỏ bất ngờ xông tới. Kiếm hắn vút sáng loáng nhắm thẳng vào mặt tôi. Hơi bất ngờ nhưng tôi cũng kịp phản xạ đưa kiếm lên đỡ. Mặt hầm hè, hắn bỗng thục mạnh đầu gối vào bụng tôi khiến tôi té ngửa ra sau. Tôi đang chống tay đứng dậy thì hắn lại tiếp tục lao vào tôi. Tên này hăng gớm! Nhưng lần này tôi đã thuộc bài nên vừa đỡ được cú chém của hắn là tôi xông tới tấn công liền, không cho hắn có cơ hội hạ thủ nữa. Kiếm pháp của hắn có phần hơn tên quan mà tôi từng đọ. Nếu mà tôi đấu với hắn như lúc tôi đấu với tên quan thì chắc chắn là tôi thua rồi, nhưng lần này thì khác. Việc học võ vào những buổi tối đã giúp tôi dẻo dai và khỏe hơn. Cộng thêm đó là tôi vẫn thường xuyên luyện kiếm đêm khuya nên kiếm pháp tôi không những mai một mà còn có phần tiến triển. Nhưng hơn hết thảy là tôi đang có sự tự tin ngập tràn trong lòng. Tất cả các binh sĩ đang nhìn tôi. Khang và Hoàng đang nhìn tôi. Bạch Long Quần Hùng đang nhìn tôi. Hắc Kì Vương đang nhìn tôi. Mặc dù không ai nói lời nào nhưng tôi có thể cảm nhận được sự cổ vũ của mọi người qua ánh mắt và cử chỉ.

Tôi quyết liệt tấn công tên Ché Đỏ và với một cú chẻ cuối cùng, kiếm tôi kề ngay cổ hắn. Tiếng reo hò vang ngút trời. Vậy là tôi đã thắng! Rút kiếm về, tôi không lộ vẻ vui mừng mà dán chặt mắt vào tên Ché Đỏ vì trên mặt hắn hiện lên vẻ giận dữ tột độ.

“Ta nói tha là tha cho thằng giết ngựa! Nhưng cái danh của Hắc Kì Bang thì suốt đời ô uế!”, hắn lồng lên hung tơn, đưa kiếm chĩa thẳng về Hắc Kì Vương.

Đúng vậy, tôi thắng hắn trận đấu kiếm vừa rồi có ý nghĩa gì đâu. Không gì thay đổi sự thật rằng tôi đã lấy ngựa của tên Ché Đỏ và làm hại tới danh tiếng của Hắc Kì Bang. Cách đây vài giây tôi tưởng như mình là một anh hùng thì giờ đây cảm thấy như một tên hề, một tên hề đốn mạt trời không tha đất không dung.

Đang đứng nhục nhã trên Sân Võ thì một vật bỗng gây sự chú ý tới tôi. Trên lưỡi kiếm đang giương của tên Ché Đỏ có một vài vệt máu và lấm tấm phủ vài sợi lông đen. Lông đen… Lông con ngựa tôi đã lấy cũng màu đen! Hình ảnh vết rạch trên bụng con ngựa hiện lên và những suy luận xoẹt qua rất nhanh trong đầu tôi. Tại sao tên Ché Đỏ luôn miệng nói tôi là thằng giết ngựa, trong khi hắn chỉ biết tôi trộm ngựa thôi mà?

Rồi không kịp phản xạ, tôi chỉ tay về tên Ché Đỏ la lên, “KHÔNG! CHÍNH NGƯƠI MỚI LÀ NGƯỜI GIẾT CON NGỰA!”

Hắn quay lại trừng mắt nhìn tôi, “NGƯƠI NÓI CÁI GÌ?”

Lúng túng pha chút hoảng sợ, tôi cố đứng vững, nhớ lại những gì mình vừa suy luận. Trời ơi sao đầu tôi lúc này quay như chong chóng vậy! Vật lộn một hồi, tôi mới nhớ ra mình đã suy luận được gì và hổn hển nói trong tiếng tim đập thình thịch, “Đúng là sáng nay tôi có dắt con ngựa ra chạy. Nhưng chạy được vài bước thì nó lăn kềnh ra chết. Kiểm tra cái xác con ngựa tôi phát hiện ra… bụng nó đã bị rạch bằng một vật gì đó rất sắc… Ai đó đã lén rạch bụng nó một vết rất lớn khiến nó chảy nhiều máu mà chết!... Giờ thấy trên kiếm ngươi vẫn còn dính máu và lông của con ngựa… tôi đoán chắc ngươi chính là hung thủ!”

Mọi người nhốn nháo cả lên. Nụ cười tự mãn trên mặt tụi Ché Đỏ hoàn toàn biến mất. Nó nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn.

“Xác con ngựa đó ở đâu?”, Hắc Kì Vương vồn vã hỏi tôi.

Tôi chỉ về bìa rừng cách đây không xa lắm. Hắc Kì Vương ra lệnh cho một nhóm người, “Các ngươi ra khênh xác con ngựa vô đây lẹ lên!”

Tên Ché Đỏ vẫn đứng nhìn tôi căm hờn không nói một lời. Đồng bọn của hắn vẫn đang chửi qua chửi lại những người Hắc Kì Bang. Nơi nào cũng ồn ào tiếng tranh cãi.

Rất nhanh sau đó, xác con ngựa xấu xố được khiêng đến. Mọi ánh mắt đổ dồn vào vết rách toang hoác trên bụng con ngựa mặc cho ruồi nhặng bay quanh cái xác thối.

Anh Hai Long quan sát cái xác một hồi rồi lớn tiếng hỏi tên Ché Đỏ, “Bọn ngươi giải thích ra sao về chuyện này?”

Hắn chửi lại, “Gỉai thích cái gì! Các ngươi bày ra trò này để chối tội phải không? Làm sao chứng minh được ta mổ bụng con ngựa chứ?”

“Máu và lông nó vẫn còn sờ sờ trên kiếm ngươi kìa!”

“Chả chứng minh được gì cả. Lông trên kiếm ta là lông chó thì sao?”

Đúng lúc này thì những người dân tộc mà nãy giờ tôi quên mất sự hiện diện của họ bước ra. Một người trông như thủ lĩnh của họ cất tiếng, “Mọi người bình tĩnh! Tộc Xà Đàng chúng tôi rất thành thạo về ngựa. Tôi sẽ xem xem vết cắt này có đúng là từ thanh kiếm kia mà ra không.”

Nói rồi người đó tiến tới tên Ché Đỏ nói, “Xin mượn ngài thanh kiếm!”

Tên Ché Đỏ ngần ngại đưa thanh kiếm cho vị tộc trưởng. Ngài nhận lấy thanh kiếm rồi ngồi xuống kiểm tra vết cắt trên bụng con ngựa và thanh kiếm. Rồi ngài bàn bạc bằng tiếng thổ dân với một người cận vệ của ngài; mọi người yên lặng, chăm chú nhìn ngài.

Xong xuôi, ngài trả lại kiếm cho tên Ché Đỏ. Rồi bằng một giọng rất chắc chắn, ngài nói to cho mọi người cùng nghe, “Tôi đã xem xét rất kĩ. Vết cắt trên bụng con ngựa đích thị là từ thanh kiếm này. Lưỡi kiếm có hình dáng rất đặc biệt, không lẫn vào đâu được!”

Tiếng reo hò trỗi dậy và kèm theo đó là những tiếng sĩ vã không thương tiếc về phía bọn Ché Đỏ. Tụi nó mặt tái mét không còn một giọt máu. Tụi nó đã thua trắng rồi, cả quyền lực lẫn danh dự. Không nói được gì, tụi nó hậm hực xô ngã nhóm người đang chửi bới chúng và bỏ đi.

Tụi Ché Đỏ đã đi khỏi nhưng tiếng bàn tán, la ó sẽ còn kéo dài nếu như Hắc Kì Vương không ra lệnh, “Mọi người im lặng! Bang Ché Đỏ đã lộ bộ mặt xảo trá, hèn mọn của chúng trong chuyện vừa rồi, nhưng chúng ta phải lấy đó làm bài học!”

Rồi quay sang tôi, ngài nghiêm nghị nói, “Lỗi của ngươi rất nặng. Nếu ngươi không lấy ngựa của chúng đem cưỡi thì chuyện vừa rồi đã không xảy ra. Tội này đáng xử chết!”

Tôi rụng người.

Ngài nói tiếp, “Nhưng xét thấy ngươi đã can đảm đứng lên nhận lỗi, lại góp phần lật tẩy mánh khóe của Bang Chế Đỏ nên ta giảm hình phạt, ngươi chỉ phải chịu đánh bảy chục roi”

Tôi lặng im một hồi, không rõ vui mừng hay hoảng sợ, rồi cúi đầu đáp, “Đa tạ Hắc Kì Vương!”

Mỉm cười, Hắc Kì Vương lại chấp tay nói với vị tù trưởng, “Xin lỗi đã bắt ngài phải chứng kiến những chuyện không vui vừa rồi! Chúng ta vô trong bàn chuyện chứ?”

Rồi ngài cùng đoàn người dân tộc đi về hướng khu nhà của bộ chỉ huy. Nhiều binh sĩ và một số trong Bạch Long Quần Hùng cũng giải tán trong khi số khác nán lại theo dõi sự thi hành hình phạt. Hai tráng sĩ bước tới đè tôi xuống, vạch trần lưng tôi trong khi một người nữa xách cây roi dài gân guốc quất mạnh vào tôi. Không hề có sự khinh bỉ hay căm ghét, trong ánh mắt của Khang và Hoàng, của tất cả những người đang nhìn tôi bị phạt là sự cảm phục và xót thương. Điều đó thật thiêng liêng làm sao, nó khiến tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Quên mọi đau đớn, tôi từ từ lịm đi trong sự vui vẻ và thanh thản.

Không có nhận xét nào: