Tay phải buông lõng, Thần Đao cầm Xích Long Đao bằng tay trái của hắn. Có là cao thủ bậc nhất giang hồ mà phải đánh nhau bằng tay không thuận của mình thì cũng chỉ là một thằng chíp hôi thôi. Phần Khang, cây gậy tre của nó đã bị chém nứt nên nó lượm thanh kiếm của tôi lên dùng. Bây giờ nó có thể đánh bại Thần Đao không?
DAAAAAAAA!!!
Gầm lên, Khang xông vào Thần Đao.
KENG!
Khang chém một phát khiến Thần Đao vội vàng đỡ. Liên tiếp sau đó là các nhát đâm, nhém, tạt của Khang. Vất vả sử dụng Xích Long Đao bằng tay trái của mình nhưng Thần Đao vẫn đỡ được hết. Phải chi mà Khang còn cây gậy của nó thì Thần Đao đã đo đất rồi, nhưng vì phải sử dụng món vũ khí không quen nên các đòn của Khang mặc dù mạnh nhưng chậm và thiếu chính xác.
Thần Đao chắc cũng đuối sức rồi. Thở hồng hộc, hắn không còn nhanh nhẹn và chắc chắn nữa. Nhận thấy điều đó, Khang liền quăng luôn thanh kiếm vướng víu rồi phóng một cước vào Thần Đao.
BỐP!
Cú đá nhanh và chuẩn xác khiến Thần Đao lảo đảo cố lùi ra xa. Nhưng Khang không cho hắn cơ hội. Nó xông vào thụi liền hai cú đấm trái tay vào mặt Thần Đao và chỉ dừng lại khi Thần Đao quờ quạng thanh đao, tìm cách chém nó. Khang càng đánh càng hăng, trong khi Thần Đao càng lúc càng kiệt sức sau mỗi lần dính phải cước của Khang. Từ từ, Khang dồn hắn lên trên đỉnh đồi với những cú đấm đá uy dũng.
Mặt mũi tím bầm, thân thể đầy các vết sưng đỏ tấy, Thần Đao đang phải nếm những gì chúng tôi đã trải qua. Và cũng như chúng tôi, hắn đang đè nén cơn giận dữ, để khi nào nó thật chín mùi hắn mới mở bung ra.
CHÁT!
Mặt Thần Đao văng về bên trái, hai cái răng văng ra; một cú đấm của Khang ngay giữa mặt.
HUỴCH!
Một cú dọng đầu gối vào bụng; Thần Đao chúi người, ọe một bãi nước miếng.
PẶC!
Một cú móc vào cằm; Thần Đao bật ngửa ra sau. Hoan hô Khang! Bạn hiền chắc thắng rồi!
Khang dậm chân nhảy lên, chìa sẵn cùi chỏ, rồi đổ rầm xuống hắn.
PHẬP!
Cùi chỏ Khang tống thẳng vào mặt Thần Đao. Nhưng nó không mạnh, vì toàn bộ sức lực của Khang đang dồn vào cơ bụng, đang cố cản không cho Xích Long Đao lún sâu hơn nữa. Thần Đao đã đâm được Khang!
Những cơ bắp căng cứng đang gồng lên trên hai xác thịt. Thần Đao đang dùng hết sức đâm sâu cây đao vào người Khang, trong khi Khang cố dùng hai tay nó đẩy lui tay Thần Đao. Hai bên cầm cự nhau, thở từng hơi thở hồng hộc, hôi hám vào nhau, phun từng bãi nước miếng dơ bẩn vào nhau. Cuộc chiến cơ bắp cứ thế diễn ra như không bao giờ kết thúc.
BỐP!
Tì người, Khang dọng được tay vào mặt Thần Đao khiến hắn bật ra. Thoát được sự kềm kẹp, Khang vội vàng rút Xích Long Đao đang cắm trên người nó, máu tuôn ào ra như một thác nước đỏ. Nhưng ngay sau đó, Thần Đao bất ngờ nhảy lên người Khang, xô ngã nó xuống đất. Nằm đè lên Khang, Thần Đao dùng bàn tay to bảng bóp chặt cuống họng nó. Khang sặc sụa, dùng hai tay cố gỡ tay Thần Đao ra. Nhưng vô ích. Tay hắn bóp chặt quá, và Khang thì không thở được nên càng lúc càng yếu. Nó vùng vẫy chân, đập đầu gối vào lưng Thần Đao nhưng không có tác dụng gì. Xích Long Đao đang nằm cạnh nó, nó cố với tay tới cán đao. Thấy vậy, Thần Đao liền dùng cùi chỏ đè quặt tay Khang.
RĂĂẮC!
Tay Khang gãy, nhưng nó không la hét được. Mặt trắng bệch như mặt tên Duy, gân nó nổ tung hai bên thái dương và dưới cổ. Còn lại một tay, nó yếu ớt cào lên tay Thần Đao. Nhưng Thần Đao không chịu buông tay, càng bóp chặt hơn, càng thở to và rõ hơn. Từng bãi nước miếng khô khốc và từng luồng hơi thở nồng nặc của Thần Đao phà lên mặt Khang như nhem thèm nó. Chân nó nãy giờ vẫn giãy giụa trong tuyệt vọng. Và như người đang chết đuối, sẵn sàng vớ lấy bất cứ thứ gì, Khang nhận thấy nó có thể chà chân lên đất, đẩy người đi được, thế là nó cố chà chân, không quan tâm đang đẩy người đi đâu.
Khang và Thần Đao đang nằm trên đỉnh đồi, ngay bờ miệng vực. Thần Đao đang dùng hết sức bóp chặt cuống họng Khang, trong khi Khang đang vật vã, dùng chân đẩy người ra sau. Tụi nó đã tiến sát vực. Không để ý hoặc không quan tâm, không thằng nào chịu quỵ. Nhưng trời ơi, Khang sắp tắt hơi rồi! Sao lại vô lý như vậy? Mới lúc nãy nó còn đấm đá Thần Đao tanh bành như một bao cát, thế mà giờ đang chết dần trong đau đớn. Vô lý! Vô lý quá đi! Khốn nạn quá đi!
XOẠT!
Với sức tàn cuối cùng, Khang đẩy cả đầu và hai vai nó ra khỏi miệng vực. Sức đè của Thần Đao lên cổ nó khiến người nó chúi vào khoảng không, và rồi nó rơi xuống vực, kéo theo cả Thần Đao.
Tôi trợn mắt nhìn hai thân thể đang lao nhanh xuống đất. Và tôi chết điếng người: đỉnh đồi không cao, tụi nó rơi xuống cũng chưa chắc chết, nhưng ngay dưới chỗ mà tụi nó sẽ chạm đất là những cái cây bị Thần Đao chém gãy lúc nãy. Những thân cây nhô ra từ mắt đất, nằm thẳng đứng như những cây chông, chính những thứ này mới giết tụi nó! Trời ơi! Một con trâu mặc giáp chắc chắn mà lao xuống đó cũng bị đâm nát bét chứ đừng nói hai thằng người trần mắt thịt, trên người không có lấy một mảnh vải kia. Trời ơi! Khang ơi!
Tôi phải cố! Tôi phải cố! Và tôi đã cố! Quên hết mọi đau đớn, tôi vùng lên, chạy về chỗ Khang sẽ lao xuống đất. Không thèm suy nghĩ, tính toán xem đã đủ tầm chưa, tôi nhảy người tới trước. Tôi đặt hết tính mạng của mình, tính mạng của Khang vào trực giác. Tôi tóm được nó không? Tôi tóm được nó không?... Tôi tóm được nó!
RẦM!
Tôi đang nằm đè lên Khang. Nó đang nhìn tôi, tay cào cấu vào cổ như muốn bứt nở toang cuống họng. Nó ho sặc sụa, đau đớn và mệt mỏi. Nhưng nó không chết! Nó đã không bị tắt thở! Nó đã không bị bãi chông kia đâm!
Giật mình, tôi vội quay ra sau nhìn. Lúc nãy, Thần Đao đã rơi sau Khang. Khang sẽ bị bãi chông đâm trước, và nếu có cơ may, Khang sẽ lấp bãi chông và Thần Đao có thể sống. Nhưng không! Tôi đã đẩy văng Khang ra xa. Và khi không có vật gì để lấp chông, Thần Đao bị chúng đâm xuyên người, chết ngay tại chỗ!
Thần Đao đã chết rồi!
Hoàng đang ngồi đằng xa, yếu ớt nhìn chúng tôi. Tôi nhìn nó rồi nhìn Khang. Cả ba chúng tôi hết nhìn thằng này lại nhìn thằng kia, như đang săm soi xem thằng mình nhìn có còn sống không, có bị thương nhiều hơn mình không.
Thần Đao đã chết! Cái thằng khốn kiếp, cao thủ bậc nhất giang hồ và dai như đĩa kia cuối cùng cũng chết! Nhưng chúng tôi không vui, không thể nào vui được, khi nhìn thấy thân thể của những bạn hiền mình tàn tạ trước mặt. Rồi không hiểu vì sao, tôi bật khóc. Nước mắt tôi cứ trào ra ào ạt, ào ạt…
Đau khổ, tôi đã sẵn sàng nằm vật ra đất bất tỉnh. Điều duy nhất nãy giờ giúp tôi còn tỉnh là sự mong muốn được thấy các bạn mình chưa chết. Nhưng giờ tôi chẳng cần nữa, tôi muốn bất tỉnh, tôi muốn chạy trốn sự mệt mỏi, đau đớn!
Khoan!
Hoàng bỗng chậm chạp kéo người nó lên. Nó không đứng thẳng nổi nên lúi cúi bò. Kì dị! Nó lấy đâu ra sức mà còn di chuyển được vậy? Thứ gì còn đủ sức giữ nó không buông mình vào cơn bất tỉnh? Thứ gì còn mạnh mẽ, bền bỉ dữ vậy?... Rồi thì tôi hiểu đó là thứ gì. Tay nắm chặt một hòn đá lớn, Hoàng đang điên dại mà lạnh lùng như một con thú hoang, bò từ từ về chỗ tên Duy nãy giờ vẫn đang nằm xỉu.
Tôi không thấy mặt Hoàng. Nó đang bị những lớp mồ hôi máu nhầy nhụa và lớp tóc bù xù che khuất. Nhưng tôi biết khuôn mặt đó trông thế nào, và thật sự, tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy nó. Hoàng đã tiến rất gần tới tên Duy. Ôi Hoàng ơi! Tao biết giờ có nói gì mày cũng chả nghe, nhưng mày làm gì thì làm, kết thúc chuyện này lè lẹ dùm tao! Tao mệt lắm rồi!
Bất thình lình, một bàn chân đạp lên tay Hoàng.
BỐP!
Hoàng bị đá bật ra.
Và tôi thấy xuất hiện oai vệ, hiên ngang trước chúng tôi là hai thằng sát thủ còn sót lại sau cuộc thanh toán ở thành Quy Nhơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét