Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Chương 37 - Tiếng Thông Reo

Với cái giọng nghèn nghẹt của nó, thằng chỉ huy tụi sát thủ giấu mặt vỗ tay khen ngợi chúng tôi, “Tụi mày khá thật! Hạ được cả Thần Cung và Thần Đao! Quả không phụ lòng tin của tao nãy giờ chờ đợi!”

Mẹ kiếp tụi nó! Nãy giờ tụi nó hèn nhát núp vào một góc nhìn chúng tôi tử chiến với Thần Cung và Thần Đao, để đến khi một bên chết sạch, một bên thì đang ngoắc ngoải, tụi nó nhảy ra với vẻ kiêu căng, hợm hễnh hết sức đê tiện.

Thấy chúng tôi còn đang bàng hoàng nhìn hắn không nói được tiếng nào, tên chỉ huy mỉm cười ngạo nghễ sau lớp khăn che mặt, tôi chắc chắn thế, rồi quay sang ra lệnh thằng đàn em, “Mày xách thằng mập ra xa cho nó không thấy cái xác thằng Thần Đao rồi làm cho nó tỉnh lại! Tao không muốn mình phải mất công cõng nó!”

Thế là trong khi thằng đàn em vác tên Duy ra xa, thằng chỉ huy giật Vĩ Mao Cung từ tay Hoàng lên săm soi. Kiệt quệ, Hoàng bất lực, im lặng nhìn hắn. Chắc Hoàng, và cả tôi lẫn Khang nữa, vẫn không thể tin được là trên đời này lại có quân đê tiện, hèn hạ đến thế. Chúng tôi căm thù Thần Cung và Thần Đao nhưng chúng tôi không khinh bỉ tụi nó. Dù sao tụi nó đã chiến đấu quân tử, đã cống hiến hết mình một tinh thần rất võ sĩ đạo cho tư tưởng của tụi nó. Nhưng còn hai thằng sát thủ, hai cái thằng ăn hôi mót của này, thì chúng tôi khinh bỉ tụi nó đến tận răng.

Bỗng, một bóng người lao đến từ sau lưng thằng chỉ huy.

KENG!

Một lưỡi kiếm chém vào thằng chỉ huy nhưng chậm và yếu ớt nên bị hắn nhận ra và đỡ được ngay.

Uyên Thanh!”, Hoàng bàng hoàng ngước lên nhìn người con gái vừa tới giúp đỡ chúng tôi.

Đúng là Uyên Thanh rồi! Trong bộ quần áo nam nhi rộng, cũ kĩ và rách rưới, với gương mặt dơ dáy, nhem nhúa nhưng Uyên Thanh vẫn không giấu được khuôn mặt xinh xắn và thân hình mềm mại, nhỏ nhắn của một tiểu thư.

Thế này là thế nào? Sao Uyên Thanh lại có mặt ở đây? Em bị tụi sát thủ này bắt cóc à? Hay Hắc Kì Vương đã tới để trợ giúp chúng tôi và ngài đem theo Uyên Thanh?

Không để chúng tôi kịp hỏi han, Uyên Thanh vung thanh kiếm, tiếp tục chém vào thằng chỉ huy. Nhưng trình độ của Uyên Thanh quá kém so với hắn, nên sau khi hơi bị bất ngờ, thằng chỉ huy lấy lại vẻ tự tin đầy kênh kiệu và chém bay kiếm của Uyên Thanh. Uyên Thanh hốt hoảng, vừa quay mặt nhìn xem thanh kiếm rơi ở đâu, liền bị thằng chỉ huy đấm một cú trời giáng vào mặt. Ngã rầm xuống đất, Uyên Thanh xịt máu mũi, rách cả miệng.

Cắn răng chịu đau, Hoàng hoảng hốt đẩy người, lao tới nằm lên Uyên Thanh để che chở cho em.

Hai tay run rẩy chống đất, Hoàng cố rặn từng chữ trong nước mắt, “Em… có sao… không?”

Mắt rưng rưng, Uyên Thanh chỉ nhìn Hoàng và khẽ lắc đầu.

“Sao… em lại… ở đây?... Có ai… đi theo… em… không?”, Hoàng nghẹn ngào hỏi.

Uyên Thanh nhìn Hoàng trong làn nước mắt nhạt nhòa và thổn thức nói, “Em… đi một mình! Em sợ… anh sẽ không còn là… anh Hoàng… của em nữa!”

Mắt Hoàng mở to hơn, nó cắn môi nấc liên tục. Nó và Uyên Thanh nhìn nhau bứt rứt không nói nên lời.

Không một chút xót xa trước những gì đang thấy, thằng chỉ huy bất ngờ nói, “Tốt! Nằm vậy tao chỉ việc đâm một nhát là xử luôn được cả hai! Tội chưa, con cái nhà ai mà ngu dại chết vì trai thế này?!”, rồi hắn đưa kiếm lên cao.

Mẹ kiếp, thằng chó má! Sao mà tôi muốn lột cái khăn che mặt đĩ thỏa của hắn ra mà phỉ nhổ hết tất cả các cục đờm trong họng tôi lên khuôn mặt khốn kiếp đó!

Cả người Hoàng rung giữ dội. Cực kì yếu ớt và hoảng loạn nhưng nó vẫn cố trụ vững tay. Uyên Thanh vẫn mở to mắt, nức nở nhìn nó.

Không thể chịu được nữa, tôi bất ngờ gào lên, “THẰNG CHÓ! CÓ NGON LẠI CHƠI VỚI TAO NÈ!”

Thằng chỉ huy liếc mắt nhìn tôi rồi nói qua cái khăn che mặt, “Đừng lo, rồi sẽ tới mày! Tao phải giết thằng kều này trước. Lần ở thành Phú Yên thấy nó ngầu quá, tao lo nó nhất í!”

…Thành Phú Yên!... Trong đầu tôi loáng thoáng hiện lại những sự kiện xảy ra vào buổi tối hôm chúng tôi ở thành Phú Yên. Bỗng tôi chợt nhớ tới một câu nói của thằng chỉ huy… “Mà thằng kều với thằng đánh xe kia vứt vũ khí đi, trông nguy hiểm quá!”, hắn đã nói như thế.

Tôi nhớ lúc đó tôi hơi giật mình sau khi nghe câu này nhưng không hiểu giật mình vì chuyện gì. Giờ nhớ lại tôi cũng đột ngột giật mình. Lần này, tới lần này, tôi đã hiểu tại sao! Tại sao hắn gọi tôi là “thằng đánh xe”? Trong tờ truy nã tôi không hề nói tôi từng là một thằng đánh xe ngựa! Tại sao hắn biết được chuyện quá khứ của tôi?

Tôi nghe lại giọng nói của hắn. Tôi nhìn lại ánh mắt của hắn. Và rồi tôi nhận ra, nhận ra rất nhiều thứ!

Thằng chỉ huy gòng tay, chuẩn bị đâm mũi kiếm lên người Hoàng. Nhưng trước khi hắn làm thế tôi đã kịp hét, “TAO BIẾT MÀY LÀ AI RỒI!”

Hắn khựng lại liền và ngước nhìn tôi.

Không để tuột sự chú ý của hắn, tôi hét tiếp, “MÀY CHÍNH LÀ THẰNG CAI ĐỘI Ở HUYỆN VĨNH LINH! NGỠ AI, HÓA RA LÀ CÁI THẰNG TÉP RIU BỊ TAO CHÉM BỂ KIẾM, PHẢI BỎ CHẠY VÃI CẢ CỨT!”

Thằng chỉ huy đã hạ kiếm và nhìn thẳng vào mặt tôi. Mắt hắn cau lại.

Tôi tiếp tục khiêu khích hắn, “GIỜ TAO KHÔNG KHÁC GÌ MỘT CÁI XÁC, KHÔNG NHÍCH NỔI MỘT NGÓN TAY. THẾ MÀ MÀY VẪN SỢ Ư? ÔI GIỜI ƠI, CÒN NHÁT HƠN CẢ MỘT CON CHÓ THIẾN NỮA! HỐ HỐ HỐ HỐ….!”

Những lời phỉ báng của tôi đã có tác dụng. Thằng chỉ huy chậm rãi nhấc chân qua người Hoàng và bước gần về phía tôi. Hắn đưa tay kéo cái khăn che mặt, để lộ hai lỗ mũi toang hoác và hàm răng toét cười; một khuôn mặt cực kì thối tha, bỉ ổi.

“Tao không dễ bị khiêu khích đâu thằng khốn ạ! Nhưng đúng là phải cắt cái lưỡi mày trước mới khỏi ồn!”, hắn vẫn nhe hàm răng nham nhở, chằm chằm nhìn tôi. Mặc dù hắn nói vậy nhưng sau nụ cười giả tạo kia, tôi biết hắn đang giận tím mặt.

Tôi dịch người, cố lết về một gốc cây gần đó, miệng vẫn không ngừng la to, “Hố hố hố hố… Làm được không mà đòi? Có cần tao chỉ cách làm thế nào mà tao chặt bể kiếm mày không?”

“Khỏi dạy tao! Mẹ...”, thằng chỉ huy tiến gần hơn tới tôi. Vẫn cười toét miệng nhưng tôi biết hắn giận lắm rồi; hắn đã không nói được gì nữa.

Lết tới được gốc cây, tìm được một chỗ để ngồi dựa lưng, tôi không nhúc nhích nữa mà nhìn thẳng vào mặt thằng chỉ huy, nhếch cười khích hắn, “Đó là tao nhắm ngay chính giữa hai con mắt mày mà chém xuống!”

Đứng trước mặt tôi, thằng chỉ huy không nói gì, nụ cười giả tạo vẫn không biến.

“Nhớ nhe! Chính giữa hai con mắt!”, không hề nhúc nhích, tôi nhắc nhở, mắt nhìn thẳng vào hắn không chớp.

Hắn vung thanh kiếm lên.

“Giữa hai con mắt!”; tôi không nhúc nhích.

Và thanh kiếm vụt xuống.

Đúng lúc đó thì tôi ngả đầu sang trái. Lưỡi kiếm chém sượt mặt tôi và bổ thẳng vào một con dao đang găm trên thân cây mà nãy giờ tôi vẫn ngồi che phía trước; đó là con dao ngắn của Hoàng lúc nãy phóng hụt Thần Đao; tôi đã nhận ra nó cùng lúc tôi nhận ra thằng chỉ huy là tên cai đội.

Con dao bị lưỡi kiếm chém dọc cán, bật ra khỏi lớp vỏ cây và bắn ngược vào mặt thằng chỉ huy; hệt như lúc Thần Đao bị mũi tên cắm trên đùi Hoàng bắn ngược lại. Trình độ thằng chỉ huy thua xa Thần Đao, hắn không né được mũi dao. Mũi dao sắp chạm vào cổ hắn, nhưng lực bắn hơi bị yếu, nó có thể găm sâu qua lớp da vàng ủng kia được không?

PHẬP!

Con dao cắm lút hết lưỡi vào cổ thằng chỉ huy; ngậm nơi đầu cán là miệng tôi: tôi đã lao tới, dùng miệng đẩy sâu cán dao vào.

Thân thể tôi và thằng chỉ huy ngã đè lên nhau. Hắn chết ngay tại chỗ, không rên được tiếng nào. Tuôn trào như suối, máu từ cổ hắn sôi lên ùng ục trong miệng tôi. Thật là ghê tởm!

Đứng canh giữ tên Duy không xa gần đó, thằng sát thủ đàn em đang bàng hoàng nhìn con mắt trợn tròng trên gương mặt vô hồn của thằng chỉ huy. Đã tỉnh lại nãy giờ, tên Duy đang bị trói chặt tay sau lưng và bịt giẻ nơi miệng, nhưng chân hắn thì vẫn tự do vì tụi sát thủ không muốn phải cõng hắn. Nhận thấy thằng đàn em đang hoảng loạn, mất tập trung, tên Duy vùng lên bỏ chạy. Giật mình, thằng tay sai với tay chụp lấy tên Duy nhưng hắn chụp hụp nên mất thăng bằng, ngã lúi cúi. Cố lấy lại thăng bằng, hắn vội vàng chạy đuổi theo tên Duy.

Chứng kiến cảnh chạy trốn của thằng đàn em và đặc biệt là của tên Duy, Hoàng như nhận được chút sức từ một nguồn lực vô hình nào đó. Nó bỏ mặc Uyên Thanh, với người lượm Vĩ Mao Cung rồi ngã chúi lại chỗ tôi và thằng chỉ huy. Mặt lạnh tanh, nó rút con dao trong cổ thằng chỉ huy ra và lắp vào cung. Nó định dùng Vĩ Mao Cung để bắn con dao này ư? Miệng nhăm nhe, lông mày cau lại, mắt dã thú hút sâu, Hoàng hướng cung thẳng vào tên Duy và thằng đàn em đang chạy đằng xa. Ôi Hoàng ơi! Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa thì mày vẫn không quên mối thù với tên Duy đâu nhỉ?! Dù cho có kiệt hết sức sống, chỉ biết thoi thóp nằm chết, nhưng mỗi lần nhìn thấy tên Duy mày đều tìm được một hơi sống mà vùng dậy! Ôi mày ác quá Hoàng ơi! Tiếng rít ai oán chốn âm phủ của Vĩ Mao Cung vẫn còn ám ảnh tao, vẫn còn đày đọa tâm hồn tao vào cõi chết mỗi lần nó cất lên. Hai tay tao đã què, tao lấy gì để che đầu, để cố giữ cho đầu óc tao không bị điên đây? Mày ác quá Hoàng ơi! Mày bắt tao phải nghe lại tiếng rít của Vĩ Mao Cung thiệt sao?????

Tôi nhắm chặt mắt, đau khổ chờ đợi cơn hành hạ. Nhưng thật kì lạ, tiếng rít ai oán chưa cất lên! Hoàng chưa bắn à?... Một âm thanh trong trẻo, du dương phát ra. Nó kéo dài, nghe dịu dàng mà ngân nga. Nó khiến tất cả các vết thương trên người tôi bỗng tan biến. Tôi đang lơ lửng, đang nổi bồng bềnh trên bãi cỏ. Tôi nhìn thấy bầu trời trong xanh quyện với những đám mây trắng hồng như kem. Tôi nhìn thấy rừng thông xanh rì rào đang vẫy gọi tôi. Tôi nhìn thấy một cánh đồng với những đóa hoa dã quỳ vàng bát ngát. Và trong cái không khí mát lạnh, trong lành này, tôi thấy Ngọc Linh đang đứng nhìn tôi, mỉm cười bẽn lẽn khoe hai chiếc răng khểnh. Tôi đã về nhà giữa tiếng thông reo!

PHẬP!

Tôi mở choàng mắt. Thằng sát thủ lãnh phải con dao của Hoàng, ngã vật ra đất chết. Tên Duy quýnh chân, té xuống đất nhưng vẫn cố bò.

Tôi sững sờ quay sang nhìn Hoàng. Khang cũng đang nhìn Hoàng với đôi mắt tròn xoe.

“Mau đuổi theo tên Duy! Hắc Kì Vương muốn hắn còn sống đúng không?”, Hoàng nhìn chúng tôi cười hạnh phúc.

Tôi bỗng cảm thấy sung sướng. Lúc nãy giết được Thần Đao, lẽ ra tôi phải thật vui nhưng tôi không hề vui. Vậy mà bây giờ, không hiểu vì lý do gì, tôi vui thật sự! Niềm vui truyền cho tôi chút sức mạnh, tôi dựa vào người Hoàng để nó giúp tôi đứng dậy; Uyên Thanh thì chạy lại giúp Khang. Đỡ đần, bấu víu lấy nhau, chúng tôi lết theo đuổi tên Duy. Lúc chuẩn bị đi, Khang nặng nề cúi xuống lục lọi người thằng chỉ huy và lôi ra một quả cầu thủy tinh. Đúng rồi, quả cầu thủy tinh bí ẩn mà cái thằng khốn kiếp đó lấy của chúng tôi hồi ở thành Phú Yên, chúng tôi sẽ mang về cho Hắc Kì Vương.

Tên Duy đã chạy khuất sau các vách đá, nhưng chúng tôi không lấy gì làm bực tức. Thần Cung và Thần Đao đã bị diệt, giờ hắn hoàn toàn đơn độc, có trốn ở đâu đi nữa thì chúng tôi cũng sẽ tìm ra thôi. Tôi và Hoàng dìu nhau lết qua một khúc quanh, Uyên Thanh và Khang theo sau. Chúng tôi đang ở rìa của hòn núi. Các tảng đá dưới chân chúng tôi nằm chông chênh, rất khó đi và dễ té. Tôi đang nhìn quanh xem tên Duy chạy đi đường nào thì Hoàng bỗng dừng tôi lại. Tôi quay phắt đầu, và tim tôi hơi thắt đau.

Đứng bên vách núi, tôi có thể thấy rõ bộ quần áo bằng nhung nhưng ố vàng của tên Duy đang bọc lấy một thân thể nát bét nằm dưới chân núi đá. Tên Duy chắc chỉ vừa mới trượt chân ngã thôi. Máu của hắn vẫn đang từ từ lan ra, phủ lấy tảng đá trắng. Đúng là ác quả ác báo. Chúng tôi đã tha mạng cho hắn nhưng cuối cùng chính trời mới là người quyết định số mạng của hắn!

Chúng tôi ngồi bệt bên vách đá, lặng im nhìn cái xác của tên Duy. Gió từ ngoài sa mạc thổi lồng lộng vào chúng tôi. Đã bao nhiêu tháng kể từ ngày tôi rời Hắc Kì Trang rồi nhỉ? Suốt cuộc hành trình truy đuổi này tôi đã đi qua bao nhiêu làng xã, bao nhiêu thành quách rồi nhỉ? Tôi đã gặp bao nhiêu người, trong số đó bao nhiêu là người tốt, bao nhiêu là người xấu? Tất cả những kỉ niệm, những cuộc phiêu lưu vừa trải qua, tôi còn nhớ được bao nhiêu nhỉ? Tôi cần phải dừng chân mới có thể nhớ lại hết được! Phải, chúng tôi phải dừng chân thôi! Chúng tôi phải buông thả hết mọi thứ thôi! Cuộc hành trình đã chấm dứt! Hãy đặt đầu xuống đất! Hãy nhắm mắt lại! Hãy thả mình vào cơn ngủ say thôi!

Bỗng có tiếng chân lết. Quay đầu lại, tôi giật bắn mình. Bộ dạng như một xác chết đội mồ sống dậy, Thần Cung đang tiến chậm chạp về phía chúng tôi; hắn vẫn còn sống… hay là hắn đã biến thành ma??!!

Không có nhận xét nào: