Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Chương 35 - Côn Tre

Tìm lại được niềm hy vọng với mũi tên trong tay, tôi cũng tìm lại được sức để gượng đứng dậy. Giấu kĩ mũi tên, tôi liếc khẽ về Hoàng và Khang. Tụi nó có biết trong tay tôi đang có một mũi tên không? Tụi nó có biết ý định của tôi không? Tôi không dám cất tiếng hỏi tụi nó. Tôi cũng không dám để lộ mũi tên cho tụi nó nhìn thấy. Thần Đao đang đứng ngay giữa chúng tôi, tôi không thể cho hắn biết được. Thế nên tôi chỉ biết nhìn Khang và Hoàng, nói với tụi nó bằng ánh mắt. Các bạn hiền ơi, tụi mày có hiểu tao đang nói gì không??!!

Như có cùng một suy nghĩ, cả ba chúng tôi liền lao vào Thần Đao. Hắn thoáng nhếch mép cười một cách khinh thường. Hắn nghĩ chúng tôi đang ngu người tìm cách hóa giải Tứ Linh Đao của hắn. Được thôi, chúng tôi đã thích thì hắn sẽ chìu.

Kiếm của tôi và gậy của Khang cùng phóng vào Thần Đao chính xác đến từng khắc. Lần trước tôi có ra tay hơi sớm hơn Khang một chút nên Thần Đao mới né từng đòn được, nhưng bây giờ liệu Thần Đao có né được không khi kiếm tôi chém ngang phía dưới, gậy Khang bổ dọc phía trên cùng một lúc?

Rất nhanh, Thần Đao chống đao xuống đất làm điểm tựa. Khi kiếm tôi chém ngang vào chân hắn cũng là lúc hắn lộn vòng lên trong tư thế trồng chuối, đưa chân đỡ mạnh cây gậy của Khang đang bổ xuống. Theo đà, hắn lộn lên cao và trong lúc vẫn còn trên không trung, hắn xoay người một vòng, đối mặt với Hoàng đang ở phía sau và giáng đao xuống. Ôi, cứ như là rồng bay phượng múa!

Nhưng Hoàng là nhân vật mang lại niềm hy vọng cho chúng tôi, tôi không thể để cho nó bị hại. Ngay khi thấy Thần Đao chuẩn bị đáp lên Hoàng, tôi liền vút kiếm chém sau lưng hắn. Lưỡi đao của hắn bay sượt người Hoàng, vòng ra sau đè kiếm tôi xuống đất. Rồi không để tôi kịp kéo kiếm về lại, Thần Đao tiếp tục rướn người về trước, đưa đầu gối kẹp tay tôi xuống đất.

RĂĂĂẮC!

Tay phải tôi đã bị gãy! Cú đè đầu gối của Thần Đao quá mạnh và nhanh, đến nỗi ngay cả khi nghe thấy tiếng xương gãy tôi cũng không hề có cảm giác gì. Chỉ đến khi nhìn thấy rõ cánh tay đang cầm kiếm của mình bị bẻ quặt đi một cách kì dị, tôi mới thấy kinh rợn và nhức nhối khủng khiếp. Nín đau! Tôi phải cố nín đau! Làm cách gì để nín đau đây? Niềm hy vọng! Phải bám lấy niềm hy vọng!

AAAAAAAA!!!!!

Tôi rống lên, tay trái nắm chặt mũi tên. Tôi húc vào người Thần Đao. Hắn đưa một tay đỡ lấy tôi rồi đẩy mạnh tôi ra xa. Nhưng tôi chưa bỏ cuộc, tôi dùng hết sức còn lại của mình trụ chắc chân để tựa vào người hắn. Tôi thấy mình đang quay. Cánh tay Thần Đao không đẩy được tôi ra xa nên đang xoay tôi ra đằng sau. Rồi tôi thấy Hoàng đang ở sát rạt tôi. Nó đưa tay ra cho tôi. Và chỉ trong tích tắc, tôi đã nhét gọn mũi tên mình tử thủ nãy giờ vô trong tay nó.

RẦM!

Tôi ngã chúi ra đất. Cánh tay phải nhức nhối điên cuồng như có một con quái vật đang quậy phá trong đó. Nhưng tôi đã đạt được ý định của mình. Hoàng đã có được mũi tên nó cần và Thần Đao vẫn chưa nhận ra điều đó!

Lặng lẽ lùi ra xa Thần Đao, Hoàng liếc nhìn tôi và Khang.

“Từ từ đã Hoàng! Phải chờ đúng thời cơ thích hợp! Phải chờ khi nào Thần Đao sơ hở!”

“Sơ hở! Khi nào thì hắn sẽ sơ hở đây?”

“Khi hắn sử dụng Siêu Xung Thiên! Lúc đó hắn tấn công rất nhanh ở phía trước. Nhưng vì quá dồn lực tấn công nhanh ở phía trước nên phía sau hắn sẽ sơ hở và sẽ không kịp phòng thủ đâu!”

“Ừ! Nhiệm vụ của tụi mày là dụ hắn xuất chiêu Siêu Xung Thiên!”

Sau khi nói chuyện rất nhanh với nhau bằng ánh mắt, chúng tôi bắt đầu hành động. Khang xông vào chiến đấu trong khi Hoàng tiến chậm rãi ra sau lưng hắn. Sau lúc đầu dồn dập tấn công Thần Đao, Khang dần chuyển sang thế thủ. Tuyệt vời, đúng bài rồi! Thần Đao bắt đầu hăng lên, Xích Long Đao càng lúc càng lướt nhanh hơn. Chỉ còn cần thêm một mồi nhử nữa thôi! Cầm kiếm bằng tay trái, tôi cắn răng, lừ đừ lết về chiến trường. Dần dần, tôi tiến gần tới Khang và xuất hiện trước mặt Thần Đao. Cái bẫy đã hoàn tất: tôi, Khang, và Thần Đao đang đứng trên một đường thẳng.

Ngay lập tức, Xích Long đao chuyển mình. Vùn vụt! Vùn vụt! Một trận cuồng phong nổi lên. Nó lao vào Khang. Khang bị nó bắn văng ra! Theo đà, nó tiếp tục lao vào tôi. Tôi làm gì đây? Tôi còn đủ sức chịu đựng thêm một trận giông tố nữa không?

Một tiếng rít ai oán cất lên. Đầu óc tôi quay cuồng cuồng, thần kinh tôi như muốn vỡ vụn; mẹ kiếp tiếng rít của Vĩ Mao Cung!

Thần Đao vội vàng quay ra sau lưng.

PHẬP!

Xích Long Đao chém mạnh xuống đất để cản mũi tên. Nhưng mũi tên được bắn ra từ Vĩ Mao Cung, mũi tên của niềm hy vọng, đã cắm vào bờ cổ cuồn cuộn cơ bắp của Thần Đao!

Máu từ cổ Thần Đao bắt đầu ứa ra, chảy dài xuống ngực. Cúi lom khom trên đất, hắn trợn tròn mắt nhìn Hoàng. Hắn vẫn còn sống, nhưng hắn đang đứng sững như một bức tượng. Đúng lúc đó, Khang lao tới từ phía sau!

Cây gậy tre tràn đầy sinh lực, giương cao hết cỡ. Chỉ một phát vào ót thôi, cái đầu khốn nạn chấp chứa những tuyệt chiêu khốn kiếp của Tứ Linh Đao và Siêu Xung Thiên kia sẽ vỡ toang. Thần Đao nhận ra mối nguy hiểm, hắn cố rút Xích Long Đao. Nhưng cây đao cắm quá chặt trong đất, hắn không rút lên kịp. Hắn bối rối, hốt hoảng, thật sự. Hắn đã hết đường thoát rồi. Chỉ một phát vào ót thôi, tất cả sẽ chấm dứt!

Cây gậy tre giương lên, nhưng sao nó không giáng xuống?! Ngọn lửa sinh lực đang phủ quanh nó bỗng nhiên nguội lại, khiến nó lơ lửng giữa không trung, để rồi khi không chịu nổi sức nặng của chính mình, nó mới yếu ớt hạ xuống. Chừng đó thời gian đủ để Thần Đao ra tay. Hắn tung chân đá văng Khang ra xa.

Nhanh trí, Hoàng vội vã phóng con dao nhỏ của nó vào Thần Đao. Nhưng con dao không thể bắn nhanh như tên được nên Thần Đao kịp lách người né; con dao cắm phập vào một thân cây. Rồi dũng mãnh rút đao, Thần Đao lao tới chém Hoàng.

XOẸT!

Không kịp , Hoàng lãnh nguyên một cú chém chí mạng, ngã gục xuống đất và không nhúc nhích gì nữa!

“HOÀNG!”, tôi vỡ òa ra khóc.

“Địt mẹ mày Khang!...”, tôi chửi Khang và muốn chửi nhiều hơn nữa nhưng sự xúc động đã khiến tôi câm nín.

Khang! Nó đang làm cái trò gì vậy? Tại sao vừa rồi nó lại ngập ngừng, không ra tay dứt điểm Thần Đao? Nó mắc chứng gì vậy?

Xử xong Hoàng, Thần Đao không hề quên tôi và lập tức nhảy tới chém. Tôi yếu ớt dùng tay trái đưa kiếm lên đỡ nhưng điều đó không ích lợi gì mà còn giúp Thần Đao đỡ phải mệt khi tìm một thứ để tàn sát.

RĂĂĂẮC!

Đầu gối hắn đè gãy cánh tay trái của tôi.

A… ẶC!

Không để cho tôi la hét chướng tai như lúc nãy nữa, hắn chém tôi một phát nữa. Tôi vẫn chưa chết. Nhưng tôi đã gục! Không còn sức để rên la nữa rồi, tôi chỉ nằm ngay đơ. Tôi có quá nhiều vết đau, quá nhiều sự nhức nhối, nhưng khi tới sức cùng lực kiệt thì tất cả những thứ đó chả còn ý nghĩa gì nữa. Cùng với Hoàng, tôi nằm đó chờ đợi cái chết.

“Đủ rồi đó! Mạng trả mạng! Mày không còn nợ tao cái gì nữa đâu! Bọn khốn nạn, giờ tao chả thèm chơi quân tử nữa!”, lừ lừ nhìn Khang, Thần Đao cọc cằn nói.

Khang đang bàng hoàng nhìn thân thể của tôi và Hoàng nằm bất động trong vũng máu. Nó không nghe thấy Thần Đao nói gì nữa. Nó đang giày vò trong cơn giận dữ. Nó đang cố kìm hãm dòng dung nham muốn chực nổ bùng lên. Trên khuôn mặt nó hiện lên khuôn mặt của thằng Khang hồi ở xã Ninh Thượng, khi Bơ bị tấn công. Sát khí ngùn ngụt, Khang đứng gòng người. Những đường gân hằn rõ hai bên thái dương nó. Hàm răng rít ken két. Đôi mắt sâu hoắm và rực lửa.

“KHỐN KIẾP!!!”, Khang hét to, lao tới đánh Thần Đao.

Chưa bao giờ tôi thấy Khang dũng mãnh và tràn đầy sinh lực như lúc này. Nó vung gậy mạnh mẽ, liên hồi. Trận chiến khốc liệt nãy giờ như không hề lấy đi chút sức lực nào của Khang, thậm chí nó còn khiến Khang mạnh mẽ và bền bỉ hơn rất nhiều. Bây giờ mới đúng là thằng Khang, mới đúng là Quyền Long mà tôi biết! Nó đánh trên quật dưới, thi triển các đường gậy hết sức chắc và nhanh gọn. Nó khiến Thần Đao phải chật vật vừa đỡ vừa lùi ra sau. Thật là tuyệt vời!

Khang đang ép Thần Đao. Nó đã ép Thần Đao trong một khoảng thời gian tương đối lâu rồi. Sau lúc đầu hốt hoảng bởi ý chí và sinh lực dũng mãnh của Khang, Thần Đao dần dần lấy lại sự bình tĩnh và kĩ thuật của hắn. Nếu so về sức thì giữa Khang và Thần Đao chả hề có sự chênh lệch; nhưng nếu so về kĩ thuật thì Thần Đao vẫn trên cơ Khang. Khang vung gậy nhiều và nhanh, nhưng phải bốn đường gậy của nó thì mới có một đường khiến Thần Đao phải đỡ, còn ba đường kia thì đều hụt. Còn Thần Đao mặc dù đang cố thủ nhưng mỗi lần hắn vung đao tấn công là Khang phải rất chật vật mới đỡ được. Dần dần, sức ép đổ về phía Khang và Thần Đao trở thành người tấn công nhiều hơn. Tiêu rồi, chẳng lẽ Khang sẽ thua??!!

VỤT!

Một cú suýt chết! Khang phải nhảy lùi ra sau mới né được Xích Long Đao. Thần Đao tiếp tục vung đao chém tới. Khang hốt hoảng cúi xuống né.

RẮC!

Xích Long Đao chém bay thân cây sau lưng Khang; nhanh gọn như chém bùn.

Khang đã bắt đầu thấm mệt và phải vất vả lẩn sau các thân cây, hy vọng cây rừng sẽ làm chậm bước Thần Đao. Nhưng Xích Long Đao quá sắc, nó dễ dàng chém bay các bụi cỏ, thân cây nằm cản đường nó.

XOẸT! XOẸT!

Cùng với lá cây, máu của Khang bắn tung lên không trung. Thở hồng hộc, nó luống cuống lùi bước, tay ôm vết thượng nặng trên người. Nó đã giống như Hoàng lúc nãy, bị Thần Đao quần tơi tả như một trận mưa to đổ lên một chòi lá nhỏ nhoi, đơn sơ, và đổ nát.

Trời ơi, tình thế vẫn không đổi chiều! Thần Đao vẫn là vô địch! Khang không đứng thẳng nổi nữa. Mặt nó nhơ nhuốc mồ hôi, nước miếng và máu. Chân nó run bần bật đứng không vững, tay nó nắm hờ cây gậy tre. Thân thể nhuộm trong màu máu tanh, trông nó thật tàn tạ và đơn độc. Tôi và Hoàng vẫn nằm bất động nãy giờ. Làm được gì để giúp Khang đây? Làm được gì để hạ Thần Đao đây?

VỤT!

Xích Long Đao xoẹt tới Khang. Nó hốt hoảng nhảy né nhưng vẫn dính một đường. Ngay lập tức, Thần Đao tung chân đá.

ẦM!

Ngay bụng Khang. Nhưng nó kiên cường cố đứng vững.

VỤT!

Lại một nhát chém nữa. Khang vội ngả người ra sau. Nhưng nó mất thăng bằng và té nhào xuống đất.

Tôi hoảng hốt nhìn nó. Trời ơi, tôi làm được gì để giúp nó đây?

Không bỏ lỡ cơ hội, Thần Đao giương cao Xích Long Đao và nhảy tới. Khang vẫn đang nằm ngửa; nó hết chạy đi đâu được nữa rồi! Cây đao sẽ bổ thẳng vào đầu Khang! Trời ơi, tôi làm được gì để giúp nó đây?

Khang với lấy cây gậy tre của nó. Ánh mắt hoảng sợ của nó lướt thoáng qua tôi. Khang ơi, tao phải làm gì đây?

Xích Long Đao bổ xuống. Khang đưa gậy tre lên, chuẩn bị đón nhận lưỡi đao sắc lạnh.

Trong sự cuống quýt, hốt hoảng tột độ đó, bỗng có một sự thay đổi lạ trên khuôn mặt Khang. Nó giống như một cái “à”, một cái “sực nhớ ra điều gì đó”. Sự thay đổi này diễn ra nhanh như tốc độ Xích Long Đao vụt xuống. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ cây gậy tre của Khang giương lên đỡ; nó không nằm ngang; nó đang nằm dọc!

“Đỡ côn thì phải dùng hai tay cầm hai đầu mà đỡ ngang chứ! Trường côn nó dẻo chứ không cứng như kiếm. Đỡ dọc như mày thì sẽ bị đập vô mặt nếu không có ai đó đỡ cho đầu kia của côn!”, đó là lời chỉ trích của Khang nhằm vào tôi khi tôi dùng gậy đỡ dọc lúc ở trên thuyền của bố con thằng Rận. Và giờ đây, chính nó đang đỡ gậy dọc, chống lại sức mạnh khủng khiếp của Xích Long Đao. Khang đã nói cho tôi biết cần phải làm gì!

PHẬP!

Chính xác đến kì lạ, Xích Long Đao chẻ dọc ngay giữa thân cây gậy tre. Cây gậy tre oằn mình như muốn đập ngược vào mặt Khang. Nhưng không, nó đã không đập. Nó đã dừng lại; đầu phía trên của cây gậy tre đã được đỡ, và nó được đỡ bởi Hoàng! Hoàng đã quật cường vùng dậy trợ giúp Khang!

Thật kì lạ! Nếu chém ngang thì Xích Long Đao đã gọt bay cây gậy tre rồi; nhưng khi chém dọc thì nó chỉ chẻ nứt thân tre, đi xuống được thêm một đoạn nữa, và rồi dừng lại. Với Hoàng nắm chặt đầu trên và Khang nắm chặt đầu dưới, cây gậy tre đã kẹp chặt Xích Long Đao!

Không chịu thua kém Hoàng, ngay lập tức, tôi cũng vùng dậy. Hai tay đã gãy, không thể dùng kiếm hay đấm đá được nữa, tôi chỉ còn biết dùng hết sức, lao thật mạnh vào Thần Đao như muốn đẩy văng hắn ra khỏi hòn núi này.

Thần Đao hoảng loạn. Hắn tìm cách rút Xích Long Đao nhưng nó đang bị sức mạnh kì diệu của cây tre giữ lại cứng ngắc. Thần Đao có thể buông Xích Long Đao để đối phó với tôi. Nhưng hắn không buông và cả người tôi húc mạnh vào thân hắn.

RĂĂĂẮC!

Khi người tôi và Thần Đao ngã về bên phải thì Hoàng và Khang dùng hết sức kéo cây gậy tre về bên trái; Thần Đao vẫn nhất quyết không chịu buông Xích Long Đao và hệ quả là hắn đã gãy tay!

Nhìn chúng tôi trong cơn cuồng nộ, Thần Đao chỉ muốn lao tới chém bay đầu hết chúng tôi, để lúc đó chúng tôi mới chết thật sự chứ không dở chết dở sống như nãy giờ nữa. Nhưng hắn không thể làm thế. Cái tay phải đang bẻ quặc, nằm thõng bên bờ vai hắn không thể giương Xích Long Đao lên được nữa. Thậm chí nó còn không nắm nổi Xích Long Đao và cây đao rơi bịch xuống đất. Đau đớn, Thần Đao quỵ xuống đất, nhặt cây đao bằng tay trái. Rồi hắn lườm chúng tôi, giận dữ trong cơn đau đớn. Nhưng cái nhìn lạnh gáy ấy không làm chúng tôi s nữa. Với cánh tay gãy, sẽ không còn Tứ Linh Đao, không còn Siêu Xung Thiên. Thần Đao có thể bị đánh bại!

Không có nhận xét nào: