Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Chương 10 - Bơ

Trong đêm, chúng tôi chạy men theo bờ biển tới căn chòi của ông lão hồi sáng. Cảnh vật ở đây thật quá đỗi im ắng so với Hà Bạc náo nhiệt sau lưng chúng tôi. Tiếng sóng biển vỗ âm thầm, tiếng lá dừa cọ rạc rào theo gió, tiếng chim kêu văng vẳng đâu đây, tiếng cửa sổ đập kẽo kẹt phát ra từ căn chòi là tất cả những gì chúng tôi nghe thấy.

Có một điều gì đó không bình thường, một điều gì đó rất đáng sợ đang ẩn núp ở đây. Không một ánh đèn phát ra từ căn chòi. Trước cửa, các thúng cá dựng nằm bề bộn, các tờ giấy gói cá mang hình tôi bay rơi la liệt khắp nơi như vừa trải qua một trận cuồng phong. Vắt trên các sợi dây phơi là những mảnh lưới rách lỗ chỗ đong đưa vật vờ, tạo ra một âm thanh nghe rin rít. Bên hông chòi, những ngọn cỏ héo khô bị dày xéo tơi tả trên cát bởi những vết chân ngựa.

Một không khí âm u đầy tang thương đang ngự trị đâu đây. Tim đập rộn ràng, mắt trở nên mờ, tôi đứng sát hơn vào Hoàng và Khang. Không nói một lời nào, nhưng với nét mặt nửa sợ hãi, nửa lo lắng, thằng nào trong chúng tôi cũng đều nhận ra có điều gì đó rất khủng khiếp đã xảy ra. Nắm chặt cây gậy trong tay, Khang chầm chậm tiến lại gần căn chòi. Nhẹ nhàng rút kiếm, tôi hồi hộp theo sát nó với Hoàng bám chặt sau lưng.

Cánh cửa chòi không đóng mà chỉ khép hờ, để lọt ra một luồng khí nhỏ u ám. Khang nhích cây gậy vô khe tối và từ từ hé mở cánh cửa, đưa ánh trăng chiếu rọi vào trong. Và chúng tôi bàng hoàng trước một khung cảnh ghê rợn đang hiện lên từ từ theo ánh trăng. Trên mặt đất, bên cạnh một vũng máu bầy nhầy vẫn còn hơi nóng, xác ông lão đánh cá nằm quắp queo trong một tư thế cực kì khó chịu, đau đớn. Nhìn thân hình ông quằn quại trong lớp máu nhớp nhúa, tay chân gân guốc cào xé trên cát, bụng mở toang hoác, tôi chỉ muốn nôn ói hết những gì trong bụng mặc dù cả ngày chưa ăn gì.

Có lẽ chỉ có mình tôi là muốn run chân té xỉu, vì mặc dù lộ rõ vẻ mặt sợ hãi, Hoàng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Nó ngồi xuống kiểm tra xác ông lão rồi ngó xung quanh căn chòi.

“Đứa bé? Đứa bé đâu?”, Khang bất ngờ hỏi.

Phải, đứa bé gái hồi sáng chúng tôi thấy ngồi gói cá cạnh ông lão đâu rồi? Căn chòi chỉ nhỏ như một cái phòng, lại không có bàn ghế, đồ đạc gì nên chúng tôi có thể nhận ra là đứa bé gái không có ở đây.

Khang vội vàng chạy ra ngoài cất tiếng gọi to, “BÉ ƠI! BÉ ƠI!”

Tôi và Hoàng hấp tấp chạy theo tiếng gọi của Khang dọc bờ biển.

“ĐỊT MẸ NÓ! ĐỨA BÉ ĐÂU RỒI?”, Khang quay lại nhìn tôi và Hoàng như trách mắng.

“Híc… híc…”, bỗng có tiếng thút thít.

Chúng tôi dáo dác nhìn. Đằng xa, sát mép nước là hình bóng một em bé đang lồm cồm bò. Rạng rỡ niềm vui tủi, Khang chạy nhanh tới chỗ bé gái, theo sát là Hoàng và tôi.

“Bé ơi! Bé ơi!”, Khang nhỏ nhẹ đưa tay đỡ lấy thân hình bé nhỏ.

Đứa bé ngẩng khuôn mặt lấm len cát của nó, nhìn Khang và khóc ré lên. Nó giằng tay ra khỏi Khang và vùng chạy. Khang vội vã đuổi theo chụp lấy nó. Nhưng đứa bé vẫn tiếp tục giãy giụa, đưa tay đấm đá, cấu xé Khang.

“Đừng sợ! Đừng sợ!...”, Khang lặp đi lặp lại câu nói đó trong khi cố kiềm hãm cơn phẫn uất điên cuồng nhưng íu ớt của bé gái.

Rồi như không thể quẫy quại được nữa, bé gái thục sâu vào lòng Khang khóc nức nở trong khi Khang ôm chầm, vỗ về nó, “Bé đừng sợ! Có anh ở đây không ai làm hại bé được đâu!”

Mờ ảo trong đêm, hình ảnh Khang quì gối, bao bọc lấy thân hình nhỏ xíu, run rẩy trong đêm rét của đứa bé sao bỗng hiện lên rạng rỡ, ngạt ngào trong lòng tôi và Hoàng.

“Ông Bơ đâu?”, đứa bé thổn thức hỏi trong lòng Khang.

Khang im lặng một hồi, nhìn tôi và Hoàng nhưng chúng tôi cũng không biết trả lời thế nào.

“Ông em… ông em… có việc bận phải đi tới nơi này một thời gian nên nhờ anh tới trông em!”, Khang cố tỏ vẻ thật thà nhưng không giấu được giọng nói lúng túng, giả dối của nó.

Nhưng đứa bé thì tin nó, “Ông Bơ đi Phú En hả? Nơi ông béo, ông râu, ông lùn đi hôm qua á!”

Ngần ngừ một hồi không hiểu đứa bé đang nói gì nhưng Khang cũng nói theo, “Ông em tới một nơi rất xa… Nơi đó có… ờ, phải rồi, có các ông tiên hay ngồi đánh cờ dưới rừng trúc. Ông em tới đó đánh cờ chung với họ và dặn anh phải trông em thật cẩn thận!”, Khang nói.

“Người đó tới rủ ông Bơ đi hả?”, đứa bé hỏi.

“Người nào?”

“Người cưỡi ngựa. Ổng tới hỏi về ông béo, ông râu, ông lùn, giống như mấy anh á!”, đứa bé trả lời.

Cả ba chúng tôi sững sờ nhìn nhau. Vậy là tên cưỡi ngựa này cũng đang lùng sục tên quan thuế như chúng tôi. Hắn là thiện hay ác đây?

“Rồi ông em trả lời ổng thế nào?”, Khang ân cần hỏi đứa bé.

“Ông không trả lời. Ông bảo Bơ chạy vô làng nhưng Bơ chạy lộn hướng nên bị lạc. Khi nào ông Bơ về?”

Một phần nào đó trong tôi thở phào khi biết được Bơ đã không phải chứng kiến cảnh ông em bị giết và vẫn tưởng ông còn sống.

Trầm tư suy nghĩ một hồi, Khang tiếp tục câu chuyện thần tiên của nó, “Khi nào ông Bơ đánh cờ thắng được mấy ông tiên thì ông Bơ mới về. Mà mấy ông tiên đánh cờ giỏi lắm, xưa nay chưa thua ai bao giờ, nên ông dặn Bơ đừng đợi ông mà hãy ngoan ngoãn nghe lời anh”

“Tại sao ông phải đánh cờ với mấy ông tiên?”, đứa bé ngây thơ hỏi.

“Chuyện của mấy ông già thì sao anh hiểu được. Anh còn trẻ lắm!”, Khang cười rồi quay lại nhìn tôi và Hoàng nháy mắt lia lịa.

Tôi cũng vui vẻ hùa theo an ủi đứa bé, “Ừ, Bơ cứ đợi tụi anh già. Không chừng lúc đó tụi anh hợp sức đánh cờ thắng được mấy ông tiên rồi ông Bơ sẽ về với Bơ.”

“Thế thì mấy anh già nhanh lên nhé!”, giọng vui mừng đầy tin tưởng, đứa bé chủm chỉm cười rất dễ thương khiến chúng tôi cười theo mặc dù thằng nào cũng chỉ muốn khóc cho một sinh linh quá đỗi trong trắng, nhỏ bé như em mà lại lẻ loi trên thế gian đầy chông gai này.

Đứa bé đã ngủ say nhưng ba chúng tôi thì vẫn thức thâu đêm.

“Ông béo, ông râu, ông lùn! Chắc chắn là tên Duy và hai thằng tay sai rồi! Vậy ra bọn nó đã đi ngang qua Hà Bạc cách đây một ngày rồi mà mình không biết”, Khang vào đề.

“Ông lão này là ai mà biết được tung tích của bọn nó nhỉ? Rồi lúc mình tới hỏi thì chối phắt?!”, Hoàng hỏi.

“Chịu thôi. Bơ còn quá nhỏ để hỏi được thêm tin tức”, Khang rầu rĩ nói

Trong đầu tôi vẫn còn ám mãi hình ảnh ông lão đánh cá bị sát hại. Ai mà có thể ra tay độc ác đến thế nhỉ.

Bỗng nhớ sực ra một sự việc, tôi vội vàng nói, “Hồi chiều tao nhìn thấy một nhóm giang hồ cưỡi ngựa đi ngang qua Hà Bạc!”

“Thiệt không? Lúc nào?”, Khang giật mình hỏi.

“Lúc tao đang đi dò hỏi tung tích tên Duy. Tụi nó trông ác tà lắm, mới nhìn lướt qua lần đầu mà tao đã nổi da gà rồi. Chắc chắn tụi nó là thủ phạm!”, tôi trả lời.

“Tụi nó là băng nào, mày nhận ra không?”, Khang sốt ruột hỏi.

“Tụi nó bịt mặt, ăn bận rất kín đáo, không biết thuộc băng nào. Chắc tụi nó cũng có nhiệm vụ giống mình là truy tìm tên Duy.”

“Mẹ kiếp! Giết người, hãm hại con nít mà giống mình à. Tao không cần biết tụi nó có cùng nhiệm vụ như mình không, nhưng làm những thứ bất nhân bất nghĩa thế thì bố đây không bao giờ đi chung đường đâu!”, Khang lớn tiếng quát.

“Ừ, tao thấy mình bây giờ phải hết sức thận trọng. Mọi chuyện bắt đầu phức tạp rồi đó!”, Hoàng nói.

“Vậy tiếp tục đuổi theo tên Duy chứ?”, tôi hỏi.

“Tất nhiên!”, Khang và Hoàng sửng cổ la như nghĩ tôi có ý định bỏ cuộc.

“Không, vì tao thấy tụi mình còn đang nấn ná lại đây.”, tôi vội giải thích.

“Tại tao không biết giờ tên Duy đi hướng nào!”, Khang bức xúc nói.

Tôi vừa nói vừa cố lục lại trí nhớ, “Bơ nói không rõ ràng…. Tao nhớ có một cái từ lạ nghe như địa danh… Phú On … Phú En gì đó…”

“Phú En… Phú Yên!!”, Hoàng bỗng nhận ra.

“Phú Yên? Gần đây không?”, tôi hỏi.

“Thành Phú Yên[1]! Sáu ngày đường! Mau đi thôi!”, Khang sốt sắng nói.

Trời đã tờ mờ sáng, làn khí nóng ngột ngạt đã bắt đầu bốc lên.

Nhìn thấy Bơ còn ngủ say sưa, Hoàng hỏi Khang, “Bơ thì tính sao?”

Khang đứng do dự một hồi rồi nói với một giọng chắc nịch, “Tội nghiệp! Để tao gọi nó dậy. Tao lỡ hứa sẽ chăm sóc nó rồi. Đành đưa nó theo tới Phú Yên vậy!”



[1] Nay là thành phố Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên

Không có nhận xét nào: