Từ ngày gia nhập đội phụ trách lương thảo của bang Hắc Kì, tầm mắt tôi như được mở rộng. Sáng sớm khi mặt trời còn chưa mọc là tôi đã thức dậy làm việc. Nhiệm vụ của tôi là kéo chiếc xe chở đầy các bao gạo tới phân phát cho các đội quân nằm rải rác trên núi. Công việc này lúc đầu tôi cứ ngỡ đơn giản nhưng hóa ra lại cực kì nặng nhọc. Đường xá gập gềnh, chỗ lồi lõm, chỗ dốc cao chênh vênh, kéo chiếc xe gạo nặng nề đi quanh điền trang quả là một cực hình. Nhọc nhằn là vậy nhưng tôi không buồn nản vì đi chung với tôi là một lão già mà người ta hay gọi là lão Biu.
Dáng người nhỏ bé nhưng luôn cười, lão Biu rất thông thái so với vẻ ngoài tiều tụy. Lão hay kể chuyện cho tôi nghe, “Trại chủ của chúng ta là một người văn võ song toàn khó ai bì và giàu lòng nhân ái. Không rõ tên thật của ổng là gì vì ổng luôn được gọi là Hắc Kì Quân. Theo như lời đồn của giang hồ thì hồi trước ổng là một quan võ có địa vị rất lớn trong triều... tên lót của ổng là 'Phúc' đấy! Khi quyền thần Trương Tần Cối, giết quan Nội Hữu Trương Văn Hạnh, là một trong những vị quan đức hạnh chống lại tên Tần Cối, Hắc Kì Quân đã phải bỏ trốn, mang theo mấy đứa con của mình. Ổng đã từng một mình đại phá đoàn truy binh hùng mạnh của tên Tần Cối. Rồi trong ba năm qua, với lòng đức độ và tính tình chính trực, Hắc Kì Quân đã chiêu mộ được rất nhiều nghĩa sĩ và xây dựng nên bang Hắc Kì Bạch Long tiếng tăm lẫy lừng trong giang hồ chúng ta.”
Mặc dù chưa được thấy Hắc Kì Quân bao giờ nhưng qua lời kể của lão Biu, tôi thầm nể phục ổng quá đi.
Rồi thì lão Biu lại kể cho tôi nghe cách bố trí của Trại Hắc Kì, "Như mày thấy đó, Trại Hắc Kì gồm có ba đỉnh núi vây quanh, gồm đỉnh Sớm, đỉnh Chiều, và đỉnh Quan. Muốn vô được Trại Hắc Kì chỉ có thể đi theo con đường độc đạo từ dưới chân núi lên, gọi là dốc Mộ. Khu trung tâm nằm ngay giữa, có thể liên thông với ba đỉnh núi và dốc Mộ nên được gọi là Ngã Tư. Ở Ngã Tư đómh đại bản doanh của Hắc Kì Quân và các tướng lĩnh. Rồi còn có Sân Võ và Chợ, là nơi các vị thủ lĩnh thường tụ họp binh sĩ để ban truyền mệnh lệnh. Cả Hắc Kì Bang có cỡ một ngàn người, chia làm năm đạo. Chúng ta thuộc Đạo 2, đóng dưới chân đỉnh Quan."
Nói một thôi một hồi xong, lão Biu quay sang hỏi tôi, "Thế! Nhóc còn có gì muốn hỏi nữa không?"
Tôi vẫn còn ngơ ngác lắm, nhưng rồi à lên, "À, quan Nội Hữu là chức gì vậy?"
Lão Biu ngẩn ra, như thể câu hỏi của tôi lạ lắm, rồi lão bật cười thích thú, "Ha ha ha ha... Nhóc hỏi hay thế! Lần đầu tiên có người hỏi tao câu đó đấy!"
Rồi tiếp tục đi trên con đường gập ghềnh, tiếng lão Biu khàn khàn giải thích cho tôi, "Thế này, trong triều có bốn vị quan cao nhất gọi là Tứ Trụ Đại Thần, gồm...."
Trong thời gian này, tôi cũng không quên hỏi bất cứ ai tôi gặp về anh tôi. Vào buổi tối trong rừng với Khang và Hoàng, tôi đã vui mừng khôn siết khi nghĩ rằng anh tôi có thể ở trong Hắc Kì bang, nhưng giờ thì niềm vui đó đã tắt lịm. Tất cả những người tôi hỏi đều không biết gì về tin tức của anh tôi, thậm chí cái tên Nguyễn Chơn Khê cũng chưa có ai nghe tới bao giờ.
"Không! Tên ngộ thế nghe một lần là tui nhớ miết thôi!", một người dáng vẻ mập mạp trả lời. Đây không biết là người thứ mấy chục tôi hỏi thăm rồi.
Lão Biu khoác lấy vai tôi, giọng thông cảm, "Ở đây có thằng Rỡm Mập với thằng Nhái Liều mà đã không biết thì chẳng ai biết nữa đâu!"
Tôi buồn hỏi, "Vậy ư?"
Lão Biu chỉ, "Nhóc không thấy mấy tên mập ăn xong, ị ra hết mà vẫn mập, thì tức là trong bụng còn phải có cái gì đó không tiêu được như là chữ nghĩa, thông tin à?!", rồi lão chép miệng, "Mà cũng tội cho thằng Rỡm Mập này! Hồi xưa nó thịt con vợ nên giờ mới mập đã thế!"
Tôi giật mình, "Thịt á?!"
Như chạm được chỗ ngứa, lão Biu hứng thú kể, "Ừ! Hồi xưa nó có con vợ với thằng con, cả hai xinh lắm! Hằng ngày cha con nó vô rừng lấy củi, con vợ thì ruộng vườn thuê. Một hôm, đang lấy củi thì thằng con giở chứng than mệt, lăn ra nằm nghỉ. Thấy thằng con chây lười, nó giận quá, đánh đập, rượt đuổi thằng con. Không ngờ chạy một hồi, thằng con lăn quay ra chết... Sau này mập ra, hiểu biết, nó mới biết là do trước đó thằng con ăn lộn trái Mù Dịt. Trái Mù Dịt này mọc trong rừng, trông như trái trâm nhưng rất độc. Ăn trúng nó là sẽ cảm thấy đau đầu, mệt mỏi, và nếu hoạt động mạnh là sẽ lăn ra chết ngay. Trái này người Thượng họ biết chứ mình đâu biết! Thế nên lúc đó thằng Rỡm có biết gì đâu! Nó cứ nghĩ mình vừa giết con nên đau khổ lắm, mang xác thằng con về chịu tội với con vợ. Nhưng lạ đời, con vợ thấy thằng con chết, bình thản nói, 'Nhà bớt một miệng ăn.' Nghe xong thằng Rỡm Mập nghĩ, 'À thì ra con vợ đốn mạt! Con chết, nhà bớt một miệng ăn hả? Thế thì ông bớt cho mày thêm một cái miệng ăn nữa nhá!' Thế là nó thịt con vợ luôn!"
Tôi sảng hồn, không dám nghĩ rằng chuyện này có thật.
Nhưng lão Biu thì trông nghiêm túc lắm, lão còn đăm chiu suy nghĩ, "Có điều tao cũng không rõ cái từ thịt mà tụi nó kể là giết thôi, hay là ăn thịt thiệt?!"
Ực!
À phải, quay lại chuyện dò hỏi thông tin về anh tôi. Tôi hỏi bất cứ ai. Tôi hỏi cả những người không chỉ rất gầy mà còn rất rất gầy, chỉ có da bọc xương, "Anh có biết ai tên Nguyễn Chơn Khê không?"
Cái người mà rất rất gầy đang được tôi hỏi liền cười lắc lẻo, "Gái mà bỏ 'Chơn Khê', thay 'Thị Bé' thì tao biết mười ba con!"
Cùng lúc đó, tiến lại chỗ chúng tôi, lão Biu hỏi cái người rất rất gầy, "Ê Nhái Liều! Có món tao nhờ mua hôm bữa không?"
Nhái Liều đáp, "A có đây. Chờ tí!", hắn nói rồi đi vô nhà.
Tôi quay lại nhăn mặt với lão Biu, "Nhái Liều là thằng này à? Thế mà hôm bữa lão nói chỉ có những thằng mập mới là những thằng hiểu biết."
Lão Biu cười tít cả mắt, "À, nhưng nhóc quên mất là thằng này có cái chữ Liều sau chữ Nhái. Mà những thằng liều thì biết cũng nhiều lắm!"
Rồi lão hứng thú kể, "Mà thằng Nhái Liều này hay lắm! Nó chả ăn bao giờ, toàn lấy phần gạo được cấp phát đem xuống núi bán mua đồ xài nên mọi người cũng hay nhờ vả nó chuyện này chuyện nọ mỗi lần nó xuống núi. Nghe nói hồi xưa nó không gầy thế này đâu, hồi xưa nó còn biết bơi! Hồi đó nó ăn xin, đang ngủ vật vờ ngoài đường thì có một vụ ẩu đả gần đó xảy ra. Đó là một thằng công tử áo trắng lỡ tay giết người. Quân lính được gọi tới. Thằng công tử vung tiền, mua chuộc nhân chứng, đổ tội giết người lên thằng ăn mày. Tội giết người là bị tống tù. Tống tù là được cho ăn cơm. Sướng thế nên thằng ăn mày chả chối cãi gì, nhận tội luôn.
Nhưng xui cho nó. Người ta nói tội giết người của nó là phải xử tử, không có ngục tù ăn uống gì cả. Ấy thế mà nó cũng chả cãi. Trước giờ nó tính tự tử mấy bận rồi mà nhát không dám. Giờ tự nhiên có người làm thay công việc đó, sướng thế còn gì! Thế nên nó khoái chí đóng dấu tay luôn.
Nhưng lại xui cho nó. Mang danh là tử tù mà miết người ta không đem nó ra chặt đầu, cứ để nó nằm mục trong ngục. Mà vì nó là tử tù nên đâu được cho ăn như các phạm nhân khác. Thế là nó cứ nằm đó chờ chết đói.
Nhưng lạ thay, nó nằm ba, bốn tháng chả ăn chả uống mà vẫn sống. Người ta thấy thế mới mừng quá, tự nhiên có một thằng mình chả phải cho ăn mà cứ sống. Thế là người ta bắt nó đi lao động khổ sai.
Rồi một ngày, trong lúc đang vác đá qua sông, nó yếu quá, thế là trượt chân rơi xuống nước. Nó thì nó nói nó biết bơi đấy, nhưng lúc đó người toàn xương, không có chút thịt chút mỡ nào nên không sao nổi được, cứ chìm nghỉm. Người ta lân la ở đó một hồi, chọi vài cục đá cho hồn nó siêu thoát rồi bỏ đi. Ấy thế mà nó có chết đâu! Nó trôi tuốt luốt xuống đâu đó dưới hạ nguồn. Đã vậy giờ lại còn tự do nữa chứ, không có chỗ nào trú chân cả. Ấy nhưng mà chính lúc đó nó nhận ra rằng: trời thương nó, bao nhiêu bận rồi mà nó có chết đâu. Thế là từ đó nó thay đổi hẳn, trở thành thằng Nhái Liều. Thằng nó người thì gầy đét, lại chả có võ vẽ gì, ấy thế mà ai cũng ngán nó. Ngay cả tụi giang hồ, thằng nào lỡ gây sự với nó là nó cứ liều mạng ôm chầm lấy thằng kia, lao xuống sông, xuống vực. Rồi vài ngày sau nó lại lò dò chui lên, còn xác thằng kia thỉ đã mục nát, thối rữa đâu không biết."
Lão Biu dừng lại nghỉ lấy hơi. Chợt thấy mình kể chuyện đã lâu mà thằng Nhái Liều vẫn chưa ra nên hỏi to, "Ủa mà cái thằng đi lâu thế không biết?"
Từ trong nhà, Nhái Liều liền chui ra, "Ha ha đây! Nãy giờ đứng trong nghe lão kể chuyện đời tui, tui xấu hổ quá nên đâu dám chui ra.", rồi hắn đưa cho lão Biu một gói đồ gì đó nho nhỏ.
Xong, Nhái Liều cười nói, "Nhưng lão kể sai rồi. Tui giờ cũng phải ăn chút xíu cho có mỡ, chứ nằm với gái mà mình toàn xương không, đau tụi nó, tội lắm!", rồi chợt hỏi, "À mà lão biết trái Mù Dịt không?"
"Ừ, tao biết!"
Nhái Liều cười cợt kể, "Hồi tui hứng chí, tìm ăn trái này, xong chạy quanh gốc cây chừng trăm vòng."
Lão Biu ngỡ ngàng hỏi, "Rồi mày chết không?"
"Không! Nhưng sau đó da tui nổi mẩn đỏ lòm, ngứa còn hơn bọ chét, chịu không nổi! Thế nên sau này tui đâu dám đụng vô trái này nữa."
Lão Biu cười ha hả, "Mày mà cũng có lúc không dám à?"
Nhái Liều tí tửng, "Chứ sao! Tui đâu phải quái vật! Thiên hạ cứ thêm mắm thêm muối cho lắm vào!"
Rồi chào Nhái Liều, tôi và Lão Biu tiếp tục đi đưa gạo chỗ khác.
Thấy lão Biu đang mở cái gói đồ lúc nãy Nhái Liều đưa, tôi tò mò, "Cái gì vậy lão Biu?"
Lão Biu khoe, "Một con hình nộm. Mắc quá nhưng tao vẫn phải mua!", đó là một con hình nộm bằng vải, trông giống như mấy món đồ chơi con nít.
Tối đến, khi việc giao lương thực đã xong, tôi lại cùng với anh em ra học võ từ Quản Lương Hưng. Vừa học vừa nghe mọi người kể chuyện.
Quản Lương Hưng háo hức kể, “Hôm nay đánh xuống Vĩnh Xương, không những giết được tên quan huyện mà còn cướp được hai trăm bao gạo. À, rồi có thêm mười thanh niên ở Hà Bạc xin gia nhập bang nữa…”
Một người hùa theo vui mừng, “Chiến công hiển hách vậy thì đội trưởng sắp vô Bạch Long Quần Hùng rồi!”
Quản Lương Hưng lắc đầu cười, “Ôi đâu có dễ vô được đó!”
“Nhưng cả bang này đố thằng nào xài trường côn giỏi như anh Hưng đây!"
" À, trừ mỗi chú Năm Long”, cả bọn cười vang.
Nãy giờ chú ý nghe, thấy từ lạ, tôi hỏi, “Bạch Long Quần Hùng là nhóm nào vậy?”
Quản Lương Hưng trả lời, “Bạch Long Quần Hùng là để chỉ những người có địa vị cao nhất trong bang chúng ta. Sau Hắc Kì Quân thì tới chú Hai Long, chú Ba Long, Tư Long,… cứ thế mà đếm xuống tới chú Chín Long. Những người trong Bạch Long Quần Hùng được đích thân Hắc Kì Quân giảng dạy võ nghệ, được cầm đầu môt băng, được tham gia các cuộc thảo luận mang tính bí mật quân sự của bang… Nói chung là ai trong bang cũng đều cố gắng lập chiến công để được vô Bạch Long Quần Hùng nổi tiếng giang hồ.”
Nghe người này nói xong, bất giác tôi nhớ tới Khang và Hoàng. Hai đứa nó võ nghệ cao cường, lúc về đây được mọi người chào đón cuồng nhiệt, rồi từ lúc đó tới giờ tôi chưa gặp lại tụi nó lần nào như thể tụi nó là những nhân vật rất quan trọng; chắc tụi nó ở trong Bạch Long Quần Hùng này rồi.
Nghĩ vậy tôi hỏi, “Trong Bạch Long Quần Hùng có ai tên Khang và Hoàng không?”
Quản Lương Hưng cười lớn, “Là chú Năm Long và chú Chín Long chứ ai! Hai người đó trẻ nhất trong Bạch Long Quần Hùng, mới chỉ mười bảy tuổi à. Chú Năm Long theo Hắc Kì Quân đã lâu, phiêu bạt giang hồ cũng nhiều, rất giỏi quyền nên giang hồ còn gọi là Quyền Long. Tính chú Năm Long vui vẻ, cởi mở, không câu nệ nên mọi người thân mật gọi tên thật là Khang. Còn Hoàng là chú Chín Long, có tài bắn cung trăm phát trăm trúng, tính lại thông minh, nhã nhặn nên mới gia nhập bang đã được vô Bạch Long Quần Hùng rồi. Hoàng hay đi cùng Khang náo loạn giang hồ nên được thảo khấu khắp nơi gọi là Xạ Tiễn Công Tử.”
Không ngờ Khang và Hoàng nổi tiếng và có vị thế cao vậy. Thế mà hồi trước tôi đã từng có vinh dư choảng nhau với Quyền Long và trò chuyện thân mật với Xạ Tiễn Công Tử đấy.
Chợt, Quản Lương Hưng nhắc tôi, "À Giang! Bắt đầu từ sáng mai chú mày phải chuyển gạo một mình nhé!"
Tôi ngạc nhiên, "Ủa, lão Biu không đi chung nữa sao anh?"
Giọng anh đượm buồn, "Không! Lão chết rồi!"
Tôi bàng hoàng, không tin được điều vừa nghe.
Nhưng Quản Lương Hưng thì vẫn bịn rịn, không hề đùa chút nào, "Mới chiều hôm qua lão đi thăm mộ đứa con gái, lỡ chân đạp phải hố chông của người Thượng bẫy thú. Tôi nghiệp! Bình thường lão hiểu biết lắm mà?!"
Tôi sững sờ, không nói được gì. Mọi thứ hóa ra cũng đơn giản thế thôi nhỉ!? Cái chết đến cũng nhanh gọn thế thôi nhỉ!?
Từ đó, hằng ngày tôi kéo chiếc xe gạo đi một mình. Không người trò chuyện, nỗi cô đơn lại tìm về như khi tôi còn ở Vĩnh Linh.
Khác là giờ đây tôi thường trằn trọc, đêm nằm không ngủ được. Tôi nghĩ về thời thế, về hoàn cảnh của mình... và tự nhiên tôi nghĩ về em.
Tôi xa Vĩnh Linh cũng ba tháng rồi, không biết giờ em ra sao?
Nằm cố ngũ nhưng không ngủ được, tôi bật dậy. Bước ra ngoài dưới màn đêm đen kịt, tôi tới nhà kho nơi mọi người hay cất những món vũ khí hư và chọn cho mình một thanh kiếm. Giờ này bốn bề thật yên ắng, mọi người đang say ngủ, nhóm quân đi tuần thấp thoáng tít đằng xa. Trên bãi cỏ nơi hay tập võ, tôi âm thầm luyện kiếm như đang tìm lại hình ảnh của người con gái tôi thầm thương khi xưa.
Em giờ ra sao rồi? Chiều chiều em vẫn lén mẹ ra sau vườn luyện kiếm chứ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét