Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Chương 33 - Vĩ Mao Cung

AAAAAAAAAAA!!!!!!!

Tiếng rên thảm thiết của Hoàng lấn át cả tiếng rên của tôi. Toàn thân tôi đau buốt. Người tôi như muốn gãy đôi từ vết nứt nơi xương sườn. Nước mắt trào ra giàn giụa, tôi chỉ muốn đập đầu mình thật mạnh vào vách đá để ngất đi cho khỏi phải chịu đựng cơn co thắt này thêm một phút giây nào nữa… Nhưng có lẽ Hoàng còn đau hơn cả tôi.

Chúng tôi đang nằm dưới đáy của một khe vực. Nỗi đau từ các vết thương khiến tôi nghĩ khe vực này sâu lắm, nhưng thật ra nó chỉ sâu gấp ba chiều cao của tôi. Đáy của khe vực là một miệng hang, tiếp tục dẫn sâu vào lòng núi mà ở đó chỉ có một bóng tối đen kịt[1].

Bất ngờ, từ sau vách đá cạnh chúng tôi, một khuôn mặt thò ra.

“Hưng đấy phải không con?”

Tên Duy cất giọng nói e é của hắn rồi im bặt, sững sờ nhìn chúng tôi. Chúng tôi cũng đang sững sờ nhìn hắn. Phạm Hoàng Duy! Cái tên quan khốn kiếp mà chúng tôi phải đánh đổi cả tính mạng để truy đuổi đang ở ngay trước mặt tôi! Tôi nhìn hắn. Rồi tôi nhìn Hoàng.

Tên Duy có nhận ra Hoàng không? Hắn có nhận ra thằng nhóc mà cách đây ba năm hắn đã sát hại toàn bộ gia đình của nó không?

Tên Duy lộ rõ vẻ hoảng sợ. Dù cho hắn có không nhận ra Hoàng thì hắn vẫn nhận ra đang nằm tức tưởi trước mặt hắn là một con quái vật. Mắt đỏ lòm sâu hoắm, khuôn mặt cuồng bạo bê bết máu, con quái vật muốn nhào vô cắn xé hắn nhưng nó không cử động được vì đang bị trói bởi những sợi dây thừng vô hình. Không cần ai mách bảo, tên Duy sợ hãi quay đầu, vác chân lên cổ mà chạy vào hang sâu. Con quái vật gầm lên. Nó vùng ngồi dậy được. Nó giãy giụa bứt đứt những sợi dây trói vô hình. Và bằng một sức mạnh phi thường, nó đẩy người lao về trước và khát máu phóng theo con mồi. Chỉ một thoáng sau, bóng tên Duy và Hoàng khuất hẳn trong cái hang u tối.

Khó nhọc, tôi khổ sở kéo mình đứng dậy. Biết mình không có lòng hận thù làm động lực để xóa tan mọi đau đớn mà sải chân chạy, tôi đưa tay bám vào thành hang làm điểm tựa để có thể đứng vững. Bỗng, tôi nhìn thấy Vĩ Mao Cung đang nằm trên mặt đất! Có lẽ nó văng ra từ tay Thần Cung và rơi xuống vực cùng với chúng tôi lúc nãy. Cắn chặt răng, tôi vói tay nhặt Vĩ Mao Cung. Hoàng sẽ cần cây cung này đấy! Thế rồi mò mẫm theo vách hang, tôi từ từ bước sâu vào trong.

Hang dẫn vào lòng đất nên có một độ dốc chông chênh. Tôi phải chật vật bám chặt vào vách hang để không trượt ngã. Càng vào sâu, hang càng trở nên tối tăm, u ám. Sau khi đi được một lúc thì xung quanh tôi hoàn toàn đen kịt. Chỗ xương sườn tôi đau nhức dữ dội. Tôi cảm giác như nó đã nằm lệch hướng và chỉ muốn bật ra ngoài nên đang cố đâm nát da thịt tôi. Không thể chịu nổi, tôi xé toạc áo mình và cột thật chặt quanh vùng xương sườn. Mũi tên vẫn cắm sâu vào hông tôi nhưng tôi không dám rút nó ra. Ôi, tôi bớt đau hơn rất nhiều. Hy vọng là cái xương sườn đã được đặt lại đúng chỗ.

Văng vẳng bên tôi là tiếng một dòng nước chảy róc rách, vài giọt nước nhỏ long tong, lâu lâu là tiếng một hòn đá lăn lốc cốc do bị tôi đá vào; và dồn dập vọng lại là tiếng thở khì khò của tên Duy và tiếng rên hổn hển của Hoàng. Tụi nó vẫn đang đuổi bắt nhau trước tôi một quãng. Lòng tôi cảm thấy vui vì nhìn Hoàng bỗng nhiên khỏe phi thường thế kia, chắc chắn nó sẽ bắt được tên Duy. Vậy là mọi chuyện đã chấm dứt! Không, bỗng nhiên tôi cảm thấy lo lắng về một cái gì đó. Về cái gì, tôi cũng không biết nữa.

Cái hang này dẫn chúng tôi đi đâu đây? Khi nào thì nó sẽ dừng lại?

Tiếng thở của tên Duy và tiếng rên của Hoàng bắt đầu chìm dần, vọng lại không còn rõ ràng nữa. Hình như tụi nó đã ra khỏi hang?

Sau một vài khúc cua quẹo, tôi nhận ra một luồng ánh sáng đang mon men lại gần tôi. Nền hang đã hết dốc và trở nên bằng phẳng. Đi thêm một đoạn nữa thì tôi đã nhìn thấy miệng hang. Càng lại gần, tôi càng nhìn thấy nhiều màu xanh của trời và cây rừng hơn; tôi có còn đang ở hòn núi lúc nãy không nhỉ?

Chưa kịp tự trả lời câu hỏi cho mình, toàn bộ chú ý của tôi hướng vào Hoàng. Nó đang đi trước tôi một quãng không xa lắm. Tôi đã đề cao sức khỏe phi thường của nó quá! Hóa ra nó chỉ hăng chạy được đoạn đầu, đến lúc sau cũng phải lết như tôi để rồi giờ đây đã gần bị tôi đuổi kịp. Ôi thế thì tên Duy đâu rồi? Hắn đã chạy xa chưa?

Tôi cố bước nhanh hơn, rẽ qua các bụi cây đang nửa che lấp cửa hang. Và rồi tôi nhìn thấy tên Duy. Hắn đang ở trước Hoàng một quãng không thể gọi là xa lắm, nhưng với những cái thân tàn tạ này, tôi không chắc chúng tôi có thể đuổi kịp.

Miệng gầm gừ chửi rủa, Hoàng vẫn kiên trì bước đuổi tên Duy. Tay cầm một cục đá, nó cố ném về phía tên Duy nhưng cục đá chỉ bay một cách yếu ớt. Tên Duy thở phì phò, quay đầu lại nhìn chúng tôi. Bỗng mừng rỡ khi thấy một điều gì đó, hắn ngừng chạy. Và rồi, xuất hiện ngay đó, chặn giữa chúng tôi và tên Duy là Thần Đao, với Xích Long Đao hừng hực lửa trong nắm tay cuồn cuộn cơ bắp.

Không chần chừ, Thần Đao xông thẳng vào Hoàng. Hắn giương đao, chém một đường sắc lẹm. Nhưng thật tuyệt vời, Hoàng vất vả nhảy lùi ra sau và né được. Lưỡi đao lướt dọc người Hoàng và chỉ chạm được vào mũi tên nãy giờ vẫn đang cắm trên đùi nó. Sức mạnh của lưỡi đao khiến mũi tên xé thịt Hoàng bật ra. Nó thét lên một tiếng đau đớn giữ dội, máu từ vết thương phụt ra ào ạt như một tia nước bị dồn nén. Thẳng mặt Thần Đao, mũi tên bắn trở lại khiến hắn vội vã né tránh. Ôi, phải chi hắn né không kịp và bị gậy ông đập lưng ông một cách lãng xẹt thì có phải tốt hơn không!

Nhìn Hoàng quằn quại, tôi rút kiếm, thu hết nhuệ khí và lao tới giúp. Nhưng ngay lập tức, Thần Đao chém một đường xuống mặt đất và những hạt cát ti ti nhưng sắc cạnh bay thẳng vào mặt tôi. Khốn kiếp, tôi mù mắt rồi!

Sau khi làm tôi chùn bước, Thần Đao quay sự quan tâm lại về phía Hoàng. Đúng là tụi nó luôn coi thường tôi và chỉ lăm lăm tìm cách hạ gục Khang và Hoàng trước.

Nằm sóng soài, Hoàng đưa tay cào cấu mặt đất, cố lết thân người thoát ra khỏi đường chém của Thần Đao. Nhưng hình như sự thất thế của Hoàng đã kêu gọi lòng từ bi, thương xót của hắn. Hắn đứng im, kênh kiệu nhìn Hoàng .

BỐP!

Một hòn đá bay trúng đầu Thần Đao. Hòn đá chả làm hắn xi nhê gì nhưng đã hướng sự chú ý của hắn tới kẻ vừa can thiệp. Đó là Khang! Khang hiền đã tới cứu viện chúng tôi!

Thấy Khang, Thần Đao di chuyển từ từ về chỗ tên Duy, có lẽ hắn sợ Khang sẽ lao tới hãm hại ông chủ. Trong lúc đó, Khang di chuyển từ từ về chỗ Hoàng và chỉ một lúc sau thì bộ ba chúng tôi đã đứng sát cánh bên nhau. Cát trong mắt tôi đã được dụi ra gần hết.

Nhìn trấn an tên Duy, Thần Đao nói, “Thằng Hưng chắc không tìm ra hai thằng nhãi kia nên để xổng mất. Nhưng cha cứ yên tâm chạy tiếp đi! Một mình con đủ xử lý ba thằng này rồi!”

Tên Duy gật đầu, vỗ vai Thần Đao và chuẩn bị chạy.

Tôi còn đang ngạc nhiên trước kiểu xưng hô giữa tụi nó thì Hoàng đã cười to nói, “Hớ hớ hớ hớ… Để xổng cái gì? Nó đã bị tụi tao giết chết tươi rồi!”

Chỉ một câu nói của Hoàng mà khiến sắc mặt tụi nó thay đổi một cách đột ngột. Mặt Thần Đao bỗng tối sầm lại, còn mặt tên Duy thì trở nên trắng bệch. Hắn không còn thiết tha chạy trốn nữa mà loạng choạng tiến một bước tới gần chúng tôi, lắp bắp nói, “Tao… không tin! Thằng Hưng rất giỏi!... Tao không tin!”

“Hớ hớ hớ hớ… Không tin thì nhìn nè!”, Hoàng nói to.

Rồi nó gọi tôi, “Giang, đưa tao cây cung!” Thì ra nó đã nhận ra Vĩ Mao Cung mà tôi đang đeo. Hiểu ý, tôi quăng cây cung cho nó.

Giơ cao cây cung cho tên Duy thấy rõ, Hoàng cười to tự đắc, “Tụi tao có chiến tích rành rành đây, mày còn không tin à? Hớ hớ hớ hớ…”

Tiếng cười khoái trá của Hoàng cất lên không dứt. Cả người tên Duy run lên. Trông hắn bỗng trở nên thật gầy guộc và tiều tụy. Nếu nhớ tới lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn ở thành Quy Nhơn thì giờ đây, hắn đã gầy đi rất nhiều. Mỡ đã tan ở hai bên má và cổ hắn, nhưng vì tan trong một khoảng thời gian quá nhanh nên những lớp da thừa vẫn còn đọng lại, chảy xệ một cách thảm hại.

“Trời ơi! Hưng ơi!”, hắn bật khóc rồi ngã gục xuống đất, toàn thân bất tỉnh; Hoàng thấy vậy càng cười to hơn.

Thần Đao vội vã đỡ lấy tên Duy. Hắn chăm chú lắng nghe tim mạch, rồi khi chắc chắn rằng tên Duy chỉ ngất xỉu chứ không bị tổn thương gì, hắn nhẹ nhàng đặt tên Duy nằm xuống đất với tất cả tình thương và sự kính trọng. Xong, hắn đứng dậy, quay phắt đầu, mắt giận dữ nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ngoác cười một cách điên dại của Hoàng. Xích Long Đao nắm chặt trong tay, Thần Đao lao theo tiếng gọi ai oán của Vĩ Mao Cung trong tay Hoàng.



[1] Động Âm Phủ ở Thủy Sơn

Không có nhận xét nào: