Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Chương 20 - Phùng Hưng

“Mấy đại ca tới thành Quy Nhơn có chuyện gì vậy?”, Tèo Boa hỏi trong khi dẫn chúng tôi đi trong rừng.

“Tụi tao tìm Thần Đao và Thần Cung. Mày có thấy tụi nó đi ngang qua đây không?”, Hoàng nói.

“Thần Đao, Thần Cung! Tụi nó tái xuất giang hồ rồi hả? Mấy đại ca tính choảng nhau với tụi nó hả?”, giọng Tèo Boa vừa lo sợ vừa vui sướng.

“Có thể! Đây là chuyện riêng nên tao không kể thêm nữa đâu!”, Khang trả lời.

“Ha ha, thành Quy Nhơn có khác, lúc nào cũng có cao thủ giang hồ oánh nhau hoành tá tràng!”

GRÀO!!

Một tiếng gầm vang lên. Ngay lập tức, chúng tôi vội vàng chạy qua các lùm cây để xem chuyện gì đang xảy ra. Ở đó, hiện lên rõ mồn một trước mắt chúng tôi là một con hổ to như bò mộng đang vồ lấy một người thanh niên. Lông vàng như lửa, con hổ nhe hàm răng nhọn hoắc, táp liên tục vào mặt người thanh niên, nước dãi nó văng tung tóe. Người thanh niên như bị cả thân hình của con hổ đè lún xuống đất, hai tay nắm chặt hai chân trước của con hổ, quay đầu lia lịa tránh những cú táp của nó.

Hình ảnh ghê rợn và khổng lồ của con hổ khiến cả bốn chúng tôi đứng chết lặng một hồi, và cuối cùng, thằng hành động nhanh nhất là Hoàng. Giữ được sự bình tĩnh, nó nhanh nhẹn rút tên tra vào cung. Nhưng trước khi nó kịp bắn thì một mũi tên từ hướng khác bay tới, cắm ngay cổ con hổ. Máu tuôn ra như suối nhưng con hổ vẫn còn sức và nhìn về phía chúng tôi, hai con mắt vàng khè. Bỗng một mũi tên nữa bay tới, xuyên đầu con hổ, và lần thì nó ngã vật xuống đất chết tươi.

Sững sờ, chúng tôi quay lại nhìn xem ai là chủ nhân của hai phát tên vừa rồi thì thấy có ba người cưỡi ngựa, tướng tá rất oai vệ. Họ gồm hai thiếu nữ và một người đàn ông. Thiếu nữ ngồi bên trái bận võ phục, lưng mang kiếm, khuôn mặt cực kì xinh đẹp. Người đàn ông tay cầm lao, có khuôn mặt dữ dằn nhưng vẫn phảng lên nét anh hùng đại nghĩa. Nhưng người nổi bật nhất, người vừa bắn hai phát tên vừa rồi, là thiếu nữ cưỡi con ngựa trắng bên phải. Trên tay vẫn còn cây cung và mũi tên đã được tra, thiếu nữ này cũng bận võ phục nhưng có những nét nào đó nói lên trình độ, cấp bậc cao hơn thiếu nữ kia. Khuôn mặt lanh lợi, cương nghị, và còn xinh đẹp hơn cả thiếu nữ kia nữa, người thiếu nữ bắn cung nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

“Bốn người vũ khí đầy mình mà thấy người bị nạn chỉ biết đứng trời trồng không cứu! Nhát gan, yếu hèn vậy thì đừng có bày đặt cầm vũ khí đi long nhong, con nít nó cười cho đấy!”, người thiếu nữ bắn cung cười chế giễu.

“Chị, mình đi thôi, trễ rồi!”, người thiếu nữ kia nhắc nhở.

Rồi ba người bọn họ hối hả phóng ngựa đi trong khi Khang cố chạy theo sau chửi trong lớp bụi, “Ồn ào! Tụi này đang chuẩn bị cứu, tự nhiên xía vô!”

Không quan tâm tới ba người lạ mặt nữa, chúng tôi vội vàng chạy tới xem người thanh niên bị hổ tấn công lúc nãy như thế nào; anh vẫn còn sống.

Tôi và Khang gòng sức kéo cái xác nặng nề của con hổ ra một bên, trong khi Hoàng chăm sóc cho người thanh niên. Quần áo rách rưới, người bê bết máu, bộ dạng tơi tả, nhưng anh vẫn khiến tôi cảm nhận được anh là một người có võ với thân hình săn chắc, dẻo dai.

“Xui thế! Anh đi đâu một mình để mà gặp phải hổ vậy?”, Hoàng tò mò hỏi.

Mệt mỏi nhưng giọng người thanh niên vẫn rất cứng rắn và mạnh mẽ, “Xui thiệt đó! Gặp một lúc những hai con luôn!”

“HẢ???”, cả bốn chúng tôi há hốc mồm.

Rồi quay sang nhìn tới một góc gần đó, chúng tôi trợn tròn mắt: thêm một cái xác hổ khổng lồ nữa đang nằm phục dưới gốc cây, khoảng đất quanh đó vẫn còn ướt đẫm máu tươi.

Khang ngây người, mắt long lanh cảm phục, “Mẹ cha đất dày ơi! Một mình anh chơi hai con hổ! Còn hơn cả Phùng Hưng[1] tái thế!”

“Ui, tui nào dám sánh với Phùng Hưng đại kiệt! Cũng may là nhờ các anh đấy chứ”, người thanh niên nói rồi chậm chạp đứng dậy, tiến về cái xác của con hổ dưới gốc cây.

“Thật ra tụi này có làm gì đâu, nhờ… cái em xinh đẹp nhưng đáng ghét lúc nãy đó chứ!”, Khang xấu hổ lẩm bẩm trong miệng.

Có lẽ không nghe thấy Khang nói nên người thanh niên không nói gì, lúi cúi lôi từ dưới xác con hổ ra một thanh đao tuyệt đẹp nãy giờ vẫn cắm sâu trong mớ lông vàng óng.

Khang ngạc nhiên và thích thú hỏi, “Anh Phùng Hưng kiếm đâu ra thanh đao nhìn cứ như Huỳnh Long Đao vậy?”

Tèo Boa nãy giờ im lặng liền hùa theo, “Đao đẹp thiệt! Cả bộ vũ khí của Biện Nhạc cũng chưa chắc có được thanh đao như thế này!”

Người thanh niên không trả lời Khang mà ngạc nhiên hỏi, “Các anh quen biết Biện Nhạc hả? May quá! Tui đang trên đường đi tìm Biện Nhạc đây! Các anh chỉ đường cho tôi với!”

Tèo Boa chần chừ nhìn người thanh niên, suy nghĩ một lúc rồi nói một lèo, “Anh cứ nhắm hướng Nam mà đi, tới chân núi thì quẹo trái, đi tiếp tới một cái đầm thì đi vòng quanh nó đến khi gặp một cái cầu treo thì quẹo phải, rồi cứ đi thẳng. Ở đó có nhiều người quen Biện Nhạc, anh có thể hỏi rõ hơn.”

Người thanh niên nghe xong, nhẩm nhẩm lại cho nhớ trong đầu rồi vui sướng chào tạm biệt chúng tôi, “Cảm ơn! Hy vọng sẽ sớm được gặp lại các anh!”

Nhìn bóng người thanh niên khuất dần vào trong rừng, tôi khâm phục, “Thằng này giỏi thiệt! Gặp tao là tao phải hỏi kĩ hơn mới hiểu được Tèo Boa chỉ gì!”

“Hê hê em chỉ bậy đó! Thằng đó không tìm được Biện Nhạc đâu!”, Tèo Boa thích thú cười.

Hoàng ngạc nhiên, “Nó anh dũng một mình chọi hai con hổ mà sao mày chơi ác thế?”

“Biện Nhạc có nhiều kẻ thù lắm. Lỡ thằng kia là một trong số đó thì sao? Em phải cẩn thận chứ!”, Tèo Boa giải thích.

Tôi cười, vỗ vai Tèo Boa dọa, “Nhưng xui rủi sao lời chỉ bậy của mày lại dẫn nó về thành Quy Nhơn là mày sẽ có bạn nhậu đấy!”

Khang không quan tâm lắm tới câu chuyện mà bất ngờ hỏi Tèo Boa, “Mày có biết nhóm cưỡi ngựa lúc nãy là ai không?”

“Biết chứ. Cái thằng tên là Lý Văn Bưu[2], rất giỏi võ nên có biệt danh là Phi Vân Báo. Nhà nó giàu, nuôi đàn ngựa chiến đã lắm!”

“Còn cái em bắn cung đanh đá kia? Ẻm cũng có võ hả?”, giọng Khang cực kì háo hức.

“Giỏi lắm đó, nhà giàu, lại là sư phụ dạy võ đàng hoàng. Ôi, người tình trong mộng của trai xứ này đó đại ca!”

“Ẻm với thằng Bưu là vợ chồng hả?”, Khang tỏ vẻ tiếc nuối hỏi.

“Không, hình như là bạn thôi. Ẻm chỉ lấy ai có thể đánh võ thắng được ẻm… Nhưng trước nay chưa thằng nào làm được. Thế nên ẻm vẫn chưa chồng, vẫn trinh trắng, vẫn đẹp phơi phới, mơn mởn thế kia! Au, em mà chạm vào được đôi gò bồng đào hừng hực nhựa sống kia nhỉ!...”, Tèo Boa nuốt nước miếng ừng ực. Ôi chao nghe nó kể mà tự nhiên tôi cũng thấy thèm thèm sao đó.

Mặt ửng đỏ, bốn chúng tôi khẽ nhìn nhau như thể muốn biết xem thằng kia có cái suy nghĩ nhục dục như mình không, và rồi hốt hoảng giả bộ nhìn trời ngó đất khi thấy thằng kia cũng nhìn mình.

Hoàng hít một hơi, nhanh chân làm thằng đầu tiên nói không với cám dỗ sau một hồi nao núng, “Con gái đanh đá không phải kiểu tao thích. Dù sao tao cũng đã có Uyên Thanh rồi!”

“Ừ con gái đanh đá cứ đưa đây cho anh. Anh cột lên trần nhà, quay cho một trận là ngoan hiền liền!”, Khang hứng chí nói trong lúc cúi xuống nhổ cái răng nanh từ xác con hổ. Nhổ tiếp răng con hổ kia, nó hỏi Tèo Boa, “Mà ẻm tên gì vậy?”

“Ẻm là tiểu thư nhà họ Bùi ở làng Xuân Hòa[3], tên Bùi Thị Xuân[4]!”



[1] Thủ lĩnh cầm đầu cuộc khởi nghĩa chống lại sự thống trị của nhà Đường thời Bắc thuộc lần thứ hai (602-905); tương truyền có sức khỏe vô địch, có thể dùng tay không giết được hổ, được nhân dân suy tôn là Bố Cái Đại Vương

[2] Sau này trở thành một trong những Tây Sơn Thất Hổ Tướng

[3] Thuộc huyện Bình Khê, phủ Quy Nhơn

[4] Sau này trở thành một trong những Tây Sơn Ngũ Phụng Thư

Không có nhận xét nào: