“Ủa đây có phải sông Đà không?”, tôi hỏi.
Khang làu bàu chê tôi, “Phương hướng mày tệ thiệt á Giang! Mình đang ra Bắc chứ có quay lại Nam đâu mà sông Đà sông Điếc gì! Đây là sông Cái[1]”.
Tôi lè lưỡi tẽn tò trong khi Hoàng vẫy tay gọi một chị lái đò bên bến sông vắng vẻ.
Nhìn con đò nhỏ bé, chấp vá đủ chỗ, Khang tò mò hỏi, “Có thuyền chở ngựa không em?”
“Trời ơi! Ở ni chớ có phải Hội An na mà đòi chở ngựa ông!”, chị, hay em, lái đò ngoay ngoắc trả lời.
Khang buồn bã nhìn chúng tôi, “Chết mẹ! Không có thuyền chở ngựa! Tính sao đây?”
Đưa mắt bốn hướng, Hoàng kiên quyết nói, “Bỏ ngựa ở đây vậy! Mình không có thời gian để mà dùng dằng mấy chuyện này!”.
Em lái đò nhìn Khang an ủi, “Mấy anh đừng buồn! Em sẽ lấy rẻ thôi”
Như tìm được sự cảm thông, Khang đánh mắt về em lái đò, cười trìu mến rồi nhẹ nhàng leo lên đò; tôi và Hoàng theo sau nó.
Nhìn ba con ngựa bị bỏ lại bơ vơ trên bờ, tôi bùi ngùi tiếc nuối. Mới hôm qua chúng tôi phải bỏ lại Bơ thì hôm nay đến lượt mấy con ngựa. Chúng đã theo chúng tôi từ tận Hắc Kỳ Trang, trèo đèo lội suối qua không biết bao nhiêu rừng rậm xuống Hà Bạc; phi ngày đêm không ngừng nghỉ qua Tuy Hòa, cùng nhau rượt đuổi Xích Kỳ danh tiếng lẫy lừng thiên hạ; vượt qua bao núi cao vực sâu trên đèo Cả, khó khăn gian khổ là vậy mà không một lời phàn nàn. … “Chúng mày cứ đứng đó, đừng đi đâu cả nhé! Rồi tao sẽ quay lại đón chúng mày!”
Qua bờ kia sông Cái, chúng tôi tiếp tục cuộc truy đuổi với suy nghĩ lạc quan là tụi tên Duy và bọn sát thủ kia qua sông chắc cũng phải bỏ lại ngựa nên chúng tôi vẫn có thể bắt kịp.
Chúng tôi chạy bộ liên tục và chỉ giảm tốc độ khi vào một khu rừng. Đến tối thì chúng tôi dừng lại nghỉ.
Hoàng lại bỏ đi đâu đó như mọi khi, còn lại tôi và Khang ngồi ưu tư.
“Thần Đao, Thần Cung lợi hại không mày?”, nhớ lại cuộc chuyện trò hôm trước với tên Tuyết, tôi hỏi Khang.
Nó bật cười, “Đùa hả??!! Tụi nó là một trong các cao thủ bậc nhất giang hồ đó. Để tao kể mày nghe, thế gian này có bốn bộ binh khí lợi hại nhất là Độc Thần Kiếm[2], Song Thần Côn[3], Tứ Thần Cung và Tam Thần Đao. Chỉ cần sỡ hữu năm trong mười món này thì bất cứ ai cũng có thể thâu tóm được thiên hạ. Tứ Thần Cung gồm có Vĩ Mao Cung[4], Kỳ Nam Cung[5], Thiết Thai Cung[6], và Liên Phát Cung[7]. Tam Thần Đao có Ô Long Đao[8], Huỳnh Long Đao[9], và Xích Long Đao[10]. Và mày biết không, Vĩ Mao Cung chính là cây cung của Thần Cung, còn Xích Long Đao là cây đao của Thần Đao. Riêng thằng Thần Đao còn luyện được hai bí kiếp là Siêu Xung Thiên và Tứ Linh Đao vô địch thiên hạ nữa. Thế nên mày muốn nổi tiếng thì cứ tìm đến tụi này thách đấu, chả phải làm gì thêm cho mệt!”
“Trình độ mày thắng được tụi nó không?”, tôi lo lắng hỏi.
“Không!”, nó trả lời tỉnh queo.
Tay chân tôi rụng rời. Trời ơi, thằng Khang nó có đùa không vậy? Trước nay tôi cũng hơi lo lắng về chuyện phải đối đầu với hai thằng cao thủ kia, nhưng thấy Khang và Hoàng chả ái ngại gì cả nên tôi nghĩ chắc hai thằng cao thủ cũng thường thôi, ai dè… Mẹ kiếp, thế mà thằng Khang nó cứ dửng dưng… nếu nó thật sự anh hùng, sắp chết mà vẫn lạc quan yêu đời thì cũng được… nhưng khốn nạn, tôi nào có được cái lòng dũng cảm đó mà nó nỡ chơi tôi một cú đau tim thế này!!
Nhìn thấy cái mặt mếu máo muốn òa khóc của tôi, Khang hốt hoảng trấn an, “À à, cách đây hai năm thì có thể tao thua tụi nó thật. Nhưng sau đó tụi nó chìm hẳn, rất hiếm khi xuất hiện trên giang hồ, còn tao thì vẫn miệt mài rèn luyện, lại có thêm Hoàng và mày, nên có khi giờ tụi mình có thể chọi được tụi nó đấy. Dù sao thì Hắc Kỳ Vương đã giao chuyện này cho mình có nghĩa là ngài tin tưởng mình làm được, ngài rất sáng suốt!”
Ừ đúng rồi, Hắc Kỳ Vương chắc chắn thấy chúng tôi đủ trình độ mới dám giao cho chúng tôi nhiệm vụ này. Tôi thì chắc chả đóng góp được bao nhiêu, nhưng Khang với Hoàng có biệt danh giang hồ là Quyền Long và Xạ Tiễn Công Tử , oai như thế kia thì không thể nào dễ bị bắt nạt được. Nghĩ thế, tôi yên lòng và tự cười xấu hổ cái suy nghĩ sợ chết vừa rồi của mình.
“Địt mẹ! Có bụng rượu bả nó giồi! Chó đẻ thiệt!”, Khang bỗng vỗ về cái bụng trần của nó rên rỉ.
Ngó cái bụng nó, tôi ngạc nhiên thấy vẫn đầy đủ sáu múi chứ có mất cái nào đâu nhưng nó vẫn tiếp tục than vãn, “Bụng to hèn gì hôm nọ đánh thua thằng Tuyết. Mẹ kiếp cái tội nhậu nhẹt là vậy!”
Nó ngờ mặt nhìn cái bụng một hồi rồi bất ngờ quay sang hỏi tôi, “Giang tập thể lực với tao không? Lè lẹ tiêu cái bụng rượu này không thì không còn mặt mà cua gái mất!”
Thật sự cũng muốn làm gì đó cho sức khỏe được như Khang và Hoàng nên tôi hớn hở nói liền, “Ừ tập!”
Vậy là chúng tôi cùng nhau hít đất theo một cách rất sáng tạo của Khang. Nó luồn một sợi dây dưới hai nách tôi và thắt chặt người tôi lại. Sau đó sợi dây được luồn qua một cành cây dưới đất và thắt chặt vào người Khang. Như một dạng ròng rọc, sợi dây chỉ đủ dài để khi Khang thẳng tay hít dậy thì sợi dây kéo căng bắt tôi phải gập tay hít xuống, và khi tôi thẳng tay hít dậy thì sẽ kéo Khang phải gập tay hít xuống.
Hít được một lúc cũng khá lâu thì tôi bắt đầu thấm mệt. Nhiều lúc gập tay hít xuống, tôi nằm sụm luôn và nghỉ một lúc rồi mới hít tiếp. Bên cạnh, Khang chắc vẫn còn khỏe nhưng thấy tôi uể oải nên nó cũng uể oải theo.
Bỗng một bàn tay thò qua cắm một đầu tên nhọn hoắt lên đất, ngay dưới hạ bộ tôi; đó là Hoàng, và nó cũng cắm một đầu tên dưới hạ bộ của Khang.
“Phải thế này tụi mày mới hít hăng!”, Hoàng nói với chúng tôi.
Đúng thật, làm thế này thì chúng tôi không thể nằm nghỉ được mà chỉ có thể thẳng tay chu đít nghỉ, nhưng trong khi một thằng làm thế thì thằng kia phải chịu đựng gòng tay căng cơ hít xuống…
“Mẹ kiếp! Cẩu Hòn ở đâu nhảy vô đây?”, tôi tru tréo chửi Hoàng.
“Cẩu Giang lẹ hít xuống để tao hít lên!”, Khang bên cạnh tru tréo chửi tôi.
Và như thế, chúng tôi bỗng hít đất hăng lên hẳn, miệng luôn thở hồng hộc và oai oái chửi thằng kia không được nghỉ. Bên cạnh, Hoàng làm ngơ, giương cung tập bắn.
Những ngày sau đó, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình trong khu rừng và đến tối lại cùng nhau tập luyện. Để tập thể lực, tôi và Hoàng thay phiên nhau hít đất chung với Khang. Để tập phản xạ, tôi và Khang học cách né tên do Hoàng bắn tới (dĩ nhiên tên đã được bịt đầu); bản thân Hoàng cũng cố tập không bắn trúng các chỗ hiểm của chúng tôi. Bài tập cuối cùng thường là tôi và Hoàng hợp lại đấu với Khang về quyền hoặc dùng vũ khí sở trường (riêng Hoàng phải dùng một cành cây thay cho kiếm, vì theo như Khang thì “Bắn cung là cái trò hèn hạ, chả quân tử tí nào!”). Cứ như thế, đêm nào chúng tôi cũng miệt mài luyện võ và tôi có thể cảm nhận được thể lực mình phát triển rất nhanh chứ không ì ạch như hồi tập ở Hắc Kỳ Trang. Quả thật có bạn cùng nhau làm một cái gì đó thì hiệu quả mới cao.
Chúng tôi đã len lỏi ba ngày rồi mà vẫn chưa ra được khu rừng. Cái linh cảm lại bị lạc đường như hồi tới thành Phú Yên bắt đầu tìm về, thôi thúc Hoàng và rồi nó gay gắt hỏi, “Mình có lạc đường không vậy?”
Đi đầu, Khang quay lại nhìn chúng tôi, mặt nó nửa cười nửa khóc, “À nói mới nhớ, mình lạc đường bả nó giồi!”
“Mẹ kiếp!”, Hoàng chỉ thốt lên lời đó rồi chán nản nhìn dáo diên như muốn tìm kiếm ai đó để hỏi đường, nhưng khu rừng thật yên tĩnh và vắng vẻ mặc cho tiếng rào rạc của gió lùa qua các tán cây.
Không nói ra nhưng tôi biết Hoàng và tôi không thể trách Khang được. Thế gian này quá rộng lớn, làm sao mà Khang biết hết mọi con đường đi được, cho dù nó đã phiêu bạt giang hồ mười bảy năm nay rồi.
Mệt mỏi, Khang nằm vật ra đất
“Mày không sao chứ?”, Hoàng lo lắng hỏi.
“Tao muốn nằm nghỉ một chút!”
Không nói gì nữa, Hoàng kéo quần xuống chuẩn bị tè. Nhắc thì mắc, thế là tôi cũng tuột quần tè.
“Ê địt mẹ, tao nằm ngay đây mà tụi mày đái vô tư thế à!”, Khang bỗng giật mình rên rỉ chửi, “Ra chỗ nào xa xa mà đái! Sẵn tiện tìm cho tao ít nước!”
“Đừng hỏi tao lấy nước ở đâu đấy!”, Hoàng phàn nàn rồi bỏ đi cùng với tôi.
Chúng tôi đi tới một quãng khá xa, đến khi không còn nhìn thấy Khang đâu nữa sau các bụi cây.
Nhìn khu rừng rộng bạt ngàn, tôi bỗng nhớ miên man tới những nơi mình đã đi và trầm trồ nói, “Thật là lâu nay tao như ếch ngồi đáy giếng, chưa bao giờ rời khỏi huyện Vĩnh Linh! Giờ đi ra ngoài tao mới thấy thế gian này rộng lớn tới cỡ nào!”
“Đó là mình mới đi được bốn dinh, cả Nam Hà tới mười hai dinh lận[11]!”, Hoàng kể.
Ôi thế gian này thật rộng lớn! Lòng cực kì phấn chấn, tôi đứng ngây ngất nhìn khung cảnh rừng núi bao la hùng vĩ, miệng lẩm bẩm, “Mười hai dinh lận!!”
“TỤI MÀY CÓ CỦA CẢI GÌ, LÔI HẾT RA!”, bỗng một giọng nói chua chát vang lên.
Không biết từ đâu, bốn tên mặt mũi đằng đằng sát khí phong tỏa tứ hướng, chỉa giáo, rìu vô tôi và Hoàng. Tụi nó không phải là bọn sát thủ, cũng không thể nào là Thần Đao hay Thần Cung; tụi nó là một băng cướp cạn.
Bị phục kích bất ngờ nên không thể động thủ gì được, Hoàng chỉ biết nhìn bọn cướp và cười, “Tướng tụi tao giàu lắm hả?!”
Bọn cướp này đúng là dốt thậm tệ, nhè ai lại nhè hai thằng phải tìm chỗ tè bậy mà cướp thì đào đâu ra của cải. Thế nên sau một hồi lục soát chúng tôi, tụi nó chả tìm được thứ gì giá trị.
Tên cầm đầu với thân hình loắt choắt lúng túng nhìn đồng bọn rồi chán nản ra lệnh, “Lấy vũ khí của chúng vậy!”
Nằm trên bãi cỏ, Khang đung đưa cái chân, tay vắt ngang đầu che mắt.
“Khang!”, Hoàng lên tiếng gọi nó, “Tụi tao… ờ…”
Khang ngẩng đầu, tò mò nhìn bộ dạng thất thểu của Hoàng khiến Hoàng càng khó nói hơn.
“Tụi tao vừa bị cướp!”, tôi rụt rè thông báo cho Khang biết.
Nó bật vụt dậy, trố mắt nhìn chúng tôi như không tin những gì vừa nghe thấy, “Hả? Đái gì mà có cức??”
“Tụi tao vừa bị CƯỚP!”, tôi khó khăn phát âm thật chuẩn, “Tụi tao đang đi thì bị bốn thằng cướp phục kích nên không thể rút vũ khí chống trả được.”
Khang vẫn nửa tin nửa ngờ, ngơ ngác hỏi, “Nhưng tụi mày có gì đâu mà bị cướp!!”
Hoàng lí nhí trả lời, “Thì thế nên rốt cuộc tụi nó chỉ mót vũ khí của tụi tao!”
“Chỉ mót!”, Khang ngã bổ ra đất, lăn lộn cười chảy nước mắt, “Ặc ặc ặc mẹ cha ơi! ‘Chỉ mót’! Một thằng là Giang Cu bị truy nã khắp nơi, oai phong như ông Tề Thiên, một thằng là Xạ Tiễn Công Tử, là Long Thập Quân của Hắc Kì Bạch Long đàng hoàng; thế mà để cho bốn thằng tép riu nào đó ‘chỉ mót’ vài món vũ khí! Hố hố hố hố!”
Đã chuẩn bị tinh thần bị Khang sỉ nhục, nhưng thấy nó cười như nôn thốc nôn tháo, nước mắt nước mũi tuôn trào ra thế kia thì tôi và Hoàng cũng phải xấu hổ, chỉ muốn chui xuống đất cho khỏi quê.
Cười đã, Khang đứng dậy phủi bụi rồi nho nhã nói, “Đi bắt cướp nào! Nhân tiện hỏi đường tụi nó luôn!”
Thế là tôi và Hoàng chỉ cho Khang con đường mà bọn cướp đã dùng lúc rời đi.
[1] Phần hạ lưu của sông Kỳ Lộ, bắt nguồn tại ráp gianh giữa tỉnh Bình Định và Gia Lai, và đổ ra cửa biển Tiên Châu ở Tuy An, Phú Yên
[2] Sau này thuộc về Nguyễn Nhạc
[3] Gồm
[8] Sau này thuộc về Nguyễn Huệ
[9] Sau này thuộc về Trần Xuân Diệu, một võ tướng Tây Sơn
[11] Gồm Chính dinh, Cựu dinh, Quảng Bình dinh, Vũ Xá dinh, Bố Chính dinh, Quảng Nam dinh, Phú Yên dinh, Bình Khang dinh, Bình Thuận dinh, Trấn Biên dinh, Phiên Trấn dinh, và Long Hồ dinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét