Nhưng hình như sự lo lắng trong đầu tôi chỉ là thừa. Thần Cung hững hờ lết tới bên vách đá, và khi hắn thấy xác tên Duy đang nằm dưới chân núi thì hắn ngã quỵ.
Thổn thức trong tiếng khóc, Thần Cung ngồi dựa vào một tảng đá, nhìn chúng tôi oán trách, “Anh Hải đã chết rồi!.... Hức… Cha đã chết rồi!... Hức… Tụi mày ác lắm…. Hức… Tụi mày hài lòng chưa?”
Im lặng một lúc, Hoàng nói một cách khó khăn, “Không ngờ tụi mày lại là con của hắn!”
Thần Cung bỗng nhếch miệng cười, “Ha ha ha… Con ư?... Ha ha ha… Tụi mày không biết đâu!... Ha ha ha… Con ư?”
Rồi trong tiếng cười nghe như tiếng khóc ấy, hắn nói tiếp, “Ha ha ha… Tụi mày không biết đâu!... Ha ha ha… Không thể biết đâu!... Ha ha ha… Ông ấy đã giết chết cha má ruột của tụi tao!… Ha ha ha….”
Chúng tôi lặng im, ngạc nhiên trước câu chuyện của Thần Cung. Hắn đang kể câu chuyện ngu ngốc, vớ vẩn gì thế này? Hắn mê sảng hả?
Chẳng thèm để ý những khuôn mặt đang nghệch ra của chúng tôi, Thần Cung tiếp tục cười đau khổ, “… Ha ha ha…. Không biết đâu!... Nhưng chính ông ấy lại thương chúng tao hơn ai hết! Ông ấy đã chịu quá nhiều đau khổ để đưa chúng tao trở về!... Ha ha ha… Ông ấy thương chúng tao hơn ai hết!... Ha ha ha… Cha ơi!... Cha đã chết rồi!... Hức… Tụi mày ác lắm…. Hức…”
Bất ngờ, Thần Cung giận dữ đưa tay nắm chặt lấy cán dao đang cắm trên ngực. Khốn kiếp! Hắn định rút con dao đó ra để dùng làm vũ khí sát hại chúng tôi ư? Khốn kiếp! Thằng khốn này mù quáng quá rồi; y chang… y chang Hoàng! Khốn kiếp! Tôi muốn buông thả hết mọi thứ! Tôi muốn đặt đầu xuống đất! Tôi muốn nhắm mắt lại! Tôi muốn ngủ một giấc ngủ say!
AAAAAA!!!
Thần Cung la lên thất thanh. Con dao kéo một đường từ ngực trái của hắn sang ngực phải. Hắn không hề có ý định rút con dao, hắn đã tự tử!
Nhìn thẳng vào chúng tôi, Thần Cung trút hơi thở cuối cùng của hắn, “Tụi mày… hài lòng chưa?”, rồi hắn không nhúc nhích gì nữa, nhưng con mắt vẫn nhìn trừng trừng vào chúng tôi.
Cố gượng nhưng không thể gượng được nữa, đầu tôi đập xuống đất. Cảnh vật trước mắt tôi trở nên mờ ảo. Tôi nhìn thấy một tấm áo cà sa hiện ra, tiến lại gần chúng tôi. Và rồi mọi thứ đóng sầm lại, tôi rơi vào một giấc ngủ say.
Bóng tối trải dài miên man… miên man… miên man…
Tôi từ từ mở mắt và nhìn thấy một vách đá với đủ mọi hình vẽ trừu tượng được tạo nên bởi những dòng nước ngầm. Khẽ cựa mình, tôi nhận ra hai cánh tay tôi được kẹp vào các thanh tre cứng và cả người tôi được băng bó một cách kĩ càng. Nằm trên một đụn cỏ khô hết sức êm ái, tôi nhận ra mình đang ở trong một cái hang; ánh sáng ấm áp từ bên ngoài chiếu vào thật dịu dàng. Nằm gần cửa hang nhất, Hoàng đang mơ màng nhìn ra ngoài, hưởng lấy hương thơm ngạt ngào của hoa rừng. Cả người và trên đầu đều được băng bó với hai, ba lớp vải thô nhưng trông nó thật hạnh phúc và tràn đầy sức sống. Ở sâu trong hang nhất, Khang đang ưu tư ngồi dựa vào vách hang nắn bóp cơ bắp của nó. Cũng như Hoàng và tôi, cả người Khang quấn một lớp vải thô, tay phải nó được kẹp vào hai thanh tre cứng.
Chợt nhận ra tôi đang nhìn nó, Khang mừng rỡ reo, “A! Giang hiền tỉnh lại rồi! Tưởng mày chết luôn chứ?!”
Tôi ngây thơ hỏi nó, “Tụi mình đang ở đâu đây?”, giọng tôi lạt đi như thể chưa nói cả năm trời.
“Vẫn đang ở trên hòn núi Ba Chỏm[1] thôi!”, Khang chỉ một tảng đá lớn dựng giữa hang[2]; trên mặt khắc ba chữ lớn ‘Ngũ Uẩn Sơn’.
Rồi nó kể tiếp, “Mày còn nhớ nhà sư già mình gặp ven bờ sông không? Ông ấy đã đưa tụi mình vô hang động này và chữa trị. Uyên Thanh cũng không ngại gian khổ, săn sóc mình cả mấy tháng qua!”
Tôi giật mình, “Mấy tháng qua! Tao đã nằm đây tới mấy tháng rồi á hả?”
Tham gia cuộc nói chuyện, Hoàng cười, “Ừ, không ngờ tụi mình nằm dưỡng thương li bì vậy. Tao tỉnh lại được gần một tuần rồi, thằng Khang thì mới tỉnh lại hai hôm nay… Thật ra nghe Uyên Thanh kể thì lâu lâu tụi mình có tỉnh giấc rên rỉ rồi lại ngủ tiếp. Nhưng quả thật khi tỉnh lại thật thì tao không nhớ gì hết, chỉ có cảm giác là mình vừa trải qua một giấc ngủ rất dài.”
Nhớ tới Uyên Thanh, tôi vội hỏi, “Uyên Thanh đâu rồi?”
“Ẻm đang nấu ăn!”, Hoàng mỉm cười trả lời.
“Mà tụi mình bất tỉnh lâu vậy thì sao mà ăn uống… rồi ỉa đái nữa?”, tôi rụt rè thắc mắc.
Hoàng nhìn tôi, ngập ngừng nói, “Có lẽ không nên biết thì hơn mày ạ! Tao cũng ngại hỏi lắm!”
Vẫn không hết tò mò, tôi hỏi tiếp, “Mà Uyên Thanh tới đây một mình thật à? Làm sao ẻm biết mình ở đây? Làm sao ẻm có thể vượt qua được các khó khăn, vất vả trên đường đi?”
Giọng từ tốn mà lém lỉnh, Khang trả lời tôi, “Thấy ẻm thương Hòn say đắm chưa? Ẻm kể, ngay khi ẻm tình cờ nghe thấy Hắc Kì Vương bàn chuyện nhiệm vụ của tụi mình với anh Hai Long, ẻm liền vội xin Hắc Kì Vương cho ẻm xuống Gia Định chơi… nhưng thật ra là để ẻm lẻn đi tìm Hòn. Thấy ẻm thương Hòn dã man chưa? Ẻm biết chuyện quá khứ của Hòn, ẻm sợ Hòn hận thù rồi Hòn mù quáng, hành động ngu ngốc mà vứt đi tính mạng, linh hồn của mình, thế này thế nọ… Ôi triết lý lắm, tao đéo giải thích nổi! Nhưng nói chung lại là ẻm không muốn Hòn trả thù nên cố tìm Hòn để cản.”
Bùi ngùi hiểu ra vấn đề nhưng tôi vẫn thắc mắc, “Nhưng làm sao ẻm tìm ra tụi mình? Làm sao ẻm vượt qua được một đoạn đường dài từ Hắc Kì Trang tới tận đây?”
Khang bật cười, “Ha ha ha ha… Chuyện này đúng là kì tích thật đấy. Nói thật, nếu có ai đó muốn viết một tiểu thuyết phiêu lưu mạo hiểm, họ sẽ viết về cuộc hành trình của Uyên Thanh đi tìm Hòn chứ đéo viết về cuộc hành trình của ba tụi mình đâu! Cứ bình thản, chuyện kì tích lắm! Từ từ tao sẽ kể cho mày. Trong một ngày không kể hết được đâu!”
Có lẽ đã thu thập đủ thông tin cần thiết để có một chút gì đó hòa nhập lại với cuộc sống sau một khoảng thời gian dài say ngủ, tôi không hỏi gì thêm nữa… À không, vẫn còn một chuyện tôi muốn tìm hiểu.
Nhìn gương mặt cứng cáp với làn da cháy nắng của Khang, tôi hỏi, “Chuyện gì xảy ra với mày khi mày đuổi theo Thần Cung vậy?”
Hoàng đột ngột ngồi thẳng dậy, che đi một vạt nắng đang hắt vào hang, chăm chú nhìn tôi và Khang; nó cũng muốn hỏi câu hỏi vừa rồi. Khang thôi nắn bóp cái tay gãy của nó, quay lại nhìn tôi và Hoàng như không tin là chúng tôi thật sự quan tâm tới chuyện này. Rồi thấy chúng tôi chỉ im lặng trong những ánh mắt đòi hỏi, Khang cố nặn một nụ cười. Rồi nó bắt đầu kể.
Tụi mình bị Thần Cung phục kích phải không? Ừ! Đoạn đó tao mà không vô tình cúi người xuống thì đã bị Thần Cung bắn chết mẹ rồi! Thằng chó đó, nó cứ nhè tao mà bắn, quay tao như quay dế, nên tao tức, cắm đầu đuổi theo nó. Mẹ, khi đó đéo suy nghĩ gì cả, cứ đuổi theo Thần Cung như điên lên núi, đến khi mất dấu nó tao mới nhận ra là tao chỉ có một mình, tụi mày đéo biết biến đi đâu mất?! Tao đang loay hoay suy nghĩ thì mày biết sao không?... Thần Đao xuất hiện! Mẹ kiếp, đúng là tụi nó cố ý dụ tao vô đó để xử gọn!... Má, bất ngờ đối mặt với Thần Đao tao run chết mẹ, chỉ mong tụi mày ở sau lưng đuổi tới kịp mà giúp tao đánh nó. Nhưng rồi chỉ có Thần Cung xuất hiện mà không thấy tụi mày đâu! Nó tới, hốt hoảng thông báo với Thần Đao là tụi mày đã phát hiện ra cái chiêu dụ địch của tụi nó, tụi mày thông minh nhỉ! Nó nói là tụi mày đang đuổi theo tên Duy tới hòn núi Ba Chỏm. Thế rồi rất chi là tự tin, Thần Đao liền bảo Thần Cung mau chạy đi bảo vệ “cha”, còn tao thì nó xử cái một. Thế là Thần Cung bỏ đi, còn lại tao và Thần Đao đối đầu với nhau..
Má, một mình tao phải đương đầu với thằng cao thủ bậc nhất giang hồ! Trước giờ tao mới chỉ thật sự nhìn thấy Thần Đao trổ tài là cách đây hơn hai năm. Hồi đó lão Ba Long và lão Tư Long của Hắc Kì Bang tụi mình tới thách đấu với Thần Đao và Thần Cung. Lúc này tụi nó vẫn còn xưng bá giang hồ, vẫn còn là hai thằng đại ca trụ cột của tụi Ché Đỏ, thằng Giang chắc không biết đâu nhỉ?! Trong trận chiến đó, tụi nó đã giết chết lão Ba Long và lão Tư Long… thật ra tao cũng không thân thiết gì với hai lão đó lắm để mà hận thù Thần Đao và Thần Cung… Nói chung lại là tao đã thấy tài võ nghệ cao cường của Thần Đao, nhưng cách đây đã lâu rồi. Nay tao đã trưởng thành hơn, đã tinh thông các tuyệt kĩ Lão Hổ Thượng Sơn, Lão Mai Độc Thọ,[3] và Thái Sơn Côn[4] nên tao tự tin nghĩ mình có thể địch lại Thần Đao… Nhưng khốn nạn, tao đã lầm!
Tụi mày thấy tuyệt chiêu mà Thần Đao làm cho Xích Long Đao quay tít như một cơn lốc chứ? Đó là Siêu Xung Thiên đấy! Tuyệt chiêu này chỉ sử dụng với trường đao, thế mà Thần Đao có thể xài được nó với đoản đao thì tài nghệ thật là bậc nhất thiên hạ. Tay nó phải rất mạnh và nhanh, người nó cũng phải rất uyển chuyển… Ôi địt mẹ giờ nó chết rồi, không biết trên đời này còn ai có thể dùng được chiêu đó nữa? Tiếc thật!
Thế! Mặc cho tao đã giở hết tài võ nghệ của mình nhưng chỉ với tuyệt chiêu Siêu Xung Thiên, Thần Đao đã chặt gãy cây gậy của tao!
Ôi nhục nhã! Thật là nhục nhã!... Tao bị đánh ngã quỵ xuống đất… và tao đã không thể đứng dậy. Mẹ kiếp nhục nhã quá đi! Tao không dám ngẩng đầu nhìn nó, chỉ biết cúi gục mặt. Như tao đang cầu xin nó thương xót tao! Như tao đang cầu xin nó tha mạng cho tao! Rồi tụi mày biết nó đã làm gì không? Ôi mẹ ơi, nó chặt một cây tre rồi quăng trước mặt tao!
Nó nói, “Cho mày cây gậy tre này! Dũng cảm cầm lên mà đấu tiếp với tao nào! Đừng tưởng, gậy tre trông vậy mà dai lắm, Xích Long Đao tao chưa chắc đã chém gãy được!”
Ha ha ha… mẹ ơi! Tụi mày có nghe thấy không? Cái thằng đó nó đã nói vậy đấy! Ha ha ha… thật là tội cho nó!
Nhưng thật là nhục nhã! Tao không dám cầm lấy cây gậy tre, tao không dám ngẩng lên nhìn mặt nó. Mẹ kiếp, tao chỉ biết quỳ, im lặng cầu xin nó rủ lòng thương! Mẹ kiếp!
Thế mà… thế mà nó tha tao thật tụi mày ạ! Tao nghe tiếng nó quay chân bỏ đi, nhưng tao vẫn không dám ngẩng mặt, vẫn cứ quỳ… Ôi mẹ ơi, đoạn đó tao chỉ muốn đập đầu vào đá tự tử lắc cho rồi! Nhưng rồi tao nghĩ tới tụi mày. Tụi mày chắc đang đánh nhau với Thần Cung, giờ lại thêm Thần Đao nữa thì sao tụi mày chọi lại được. Tao sợ gặp lại nó, mẹ kiếp nhục lắm! Tao ngại gặp tụi mày nữa!... Mẹ, lúc đó tao chỉ muốn trốn vào một hốc nào đó để không ai có thể thấy cái mặt nhục nhã của tao… nhưng tao thật sự lo cho tụi mày. Thế là tao quyết định cầm lấy cây gậy tre rồi chạy về hòn núi Ba Chỏm. Một lúc sau thì tao tìm thấy tụi mày. Sau đó thế nào nữa thì tụi mày biết rồi đó… Tao đã đánh đấm đéo ra gì vì quá nhục!
Câu chuyện của Khang khiến chúng tôi im lặng. Tôi không biết phải nói gì với nó. Tôi không biết nên chê trách hay động viên nó. Bỗng dưng tôi không biết mình vui hay buồn nữa. Dòng đời vẫn đang từ từ trôi mà sao tôi bỗng cảm thấy bất ngờ, đột ngột quá! Các vết thương trên người tôi vẫn đau âm ỉ, nhưng chúng chả làm phiền tôi. Lúc này đây, thứ đang đảo trộn đầu óc tôi là những câu chuyện, hành động của Thần Đao, Thần Cung, và tên Duy mà tôi tận mắt nhìn thấy. Thần Đao đã tha mạng cho Khang! Thần Cung sắp chết cũng cố lết để tìm gặp tên Duy! Tên Duy đã sát hại cha mẹ của Thần Đao và Thần Cung… nhưng tụi nó vẫn thương yêu tên Duy như cha vì tên Duy đã rất thương yêu tụi nó; có phải vì tên Duy hối hận với việc hắn đã làm?! Cuối cùng, không dám nói ra vì sợ phật ý Hoàng và Khang, nhưng tôi ngờ ngợ trong đầu một điều: tụi tên Duy đâu có thật sự ác??!!
Tôi và Hoàng sẽ còn ngồi im lặng lâu nữa nếu như Khang không mệt mỏi nói, “Hắc Kì Vương chắc mong tin mình dữ lắm. Giang đã tỉnh rồi thì mình cũng mau về nhà thôi!”, rồi thở dài, nó thêm, “Và tao rất muốn gặp lại Bơ!”
Tôi và Hoàng im lặng không phản đối.
Vài ngày sau, chúng tôi quyết định về nhà. Trước khi đi, chúng tôi muốn gặp cảm ơn và chào tạm biệt nhà sư già nhưng ông đang ẩn mình tĩnh tâm trên đỉnh núi và Uyên Thanh khuyên chúng tôi không nên làm phiền ông. Thế là chúng tôi cố nán lại vài phút cuối, đứng ngắm nhìn cảnh núi non hùng vĩ để gửi lời cảm ơn tới chốn rừng thiên nước độc đã săn sóc, bảo bọc chúng tôi khi chúng tôi bị thương… Vĩnh biệt chiến trường đẫm máu giữa chúng tôi với Thần Cung, Thần Đao, và Phạm Hoàng Duy! Mộ ba tụi nó được nhà sư chôn chỗ nào đó, chúng tôi không có cơ hội hỏi. Di vật duy nhất của tụi nó là cây Vĩ Mao Cung trong tay Hoàng và cây Xích Long Đao trong tay Khang.
Sau khi đứng im lặng một hồi, Hoàng bất ngờ vung Vĩ Mao Cung rồi ném nó bay xa xuống khu rừng rậm dưới vực.
Mắt mơ màng trông về nơi xa thẳm, nó xúc động nói, “Người ta nói món vũ khí là linh hồn của một tay giang hồ. Thần Cung đã bỏ xác nơi đây thì linh hồn hắn cũng nên siêu thoát nơi đây”, rồi tự an ủi cho cho sự luyến tiếc, nó nói tiếp, “Dù sao thì một món vũ khí được mang danh là nhờ vào người chủ của nó, chứ không phải người chủ của nó được mang danh là nhờ vào món vũ khí. Sau này chính tao sẽ tạo ra một Ngũ Thần Cung khác!”
Cũng như Hoàng, Khang vung Xích Long Đao rồi ném nó bay xa xuống khu rừng rậm. Cộc lốc nhưng chứa chan cảm xúc, nó thủ thỉ, “Bản thân tao thì chả bao giờ xài đao!”
Thấu hiểu tâm tình của hai thằng bạn thân, tôi nhẹ nhàng tiến lại gần Hoàng và Khang, rồi húc nhẹ vai mình vô tụi nó, vỗ về, “Chúng ta về nhà thôi!”
Khang dìu tôi, Uyên Thanh dìu Hoàng, chúng tôi từ từ đi xuống núi. Tiếng lá đưa xào xạc, tiếng chim hót líu lo, tiếng nước chảy róc rách, núi rừng vẫy chào chúng tôi. Thôi, tạm biệt nhé, Ngũ Uẩn Sơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét