Chuyện gì đang xảy ra thế nhỉ? Sao tụi nó lại bỏ chạy? Rồi thủ phạm vừa bắn mũi tên sấm sét vào tôi là ai? Có phải Khang và Hoàng đang đuổi theo hắn?
Con đường tôi đang chạy không đông người lắm, vì chắc đa số đang tụ tập xem cuộc tỉ võ kia, nên tôi cứ nhắm cây cung thấp thoáng trên lưng một thằng cao kều mà đuổi theo… Mệt quá, sao mà thành Quy Nhơn to và lắm ngõ ngách thế này, cứ như một mê cung khổng lồ!
Quẹo qua một bờ tường thành, tôi đuổi kịp Khang và Hoàng. Tụi nó đã dừng lại trước một cái đầm nhỏ, cạnh tụi nó có thêm Tèo Boa nữa. Tôi ngạc nhiên, tính hỏi Tèo Boa đang làm gì ở đây thì tất cả tâm trí của tôi đều chú ý tới một khoảng đất bên kia đầm. Ở đó, có ba người lạ mặt đang bị bao vây bởi một bọn… ôi, đó chính là bọn sáu tên sát thủ, nhưng giờ tụi nó không còn là sáu tên nữa mà là mười tên! Về ba người lạ mặt kia, chúng gồm một người dáng lùn, mập, đứng khép nép, run sợ trong cái áo trùm kín nên tôi không nhìn được mặt; hai người còn lại thì tôi thấy rất rõ, một tên cao to, râu quai nón, mặt chữ điền, mang đao, tên kia lùn hơn, mũi khoằm, mang cung tên!
Tôi chuẩn bị bật miệng, hỏi xem cái khám phá của mình có đúng không thì Khang đã trả lời, “Thần Đao và Thần Cung! Lúc nãy chính Thần Cung đã núp từ xa bắn mày, nhưng may Tèo Boa lén đi theo mình, đứng gần đó nhìn thấy và chỉ cho tụi tao biết!”
Tôi nhìn Tèo Boa, chỉ kịp gật đầu tỏ ý nhận ra nó thì Khang vội vàng kể tiếp, “Tụi tao đuổi theo chúng tới đây thì bọn sát thủ kia không biết từ đâu đã nhảy ra phục kích chúng.”
Tôi hốt hoảng hỏi, “Thế mình…”, nhưng tiếng binh khí va chạm chói tai đã cản lời tôi.
Bên kia đầm, Thần Đao và Thần Cung một mình đánh lại mười tên sát thủ. Vì đang bị địch thủ áp sát nên Thần Cung không dùng cung được, chỉ loay hoay đỡ đòn, che chở cho tên mập lùn; tên này tôi đoán chắc là Phạm Hoàng Duy. Nhưng Thần Đao thì khác, hắn đã khiến tôi tròn xoe mắt để biết trình độ của cao thủ đệ nhất giang hồ là như thế nào.
Xích Long Đao sáng loáng trong không trung. Bọn sát thủ chưa kịp xán lại, Thần Đao đã dùng đao quẹt một đường xuống đất, bắn cát bụi về phía tụi sát thủ khiến chúng mù mắt. Thật kinh sợ! Với một tốc độ vung đao mạnh vậy, phải cao cơ lắm mới giữ được lưỡi đao lướt nhẹ trên mặt đất để làm bắn cát. Chỉ cần lưỡi đao hơi hạ thấp xuống một chút là sẽ bị lún đất và có khi gãy đao cũng nên. Rồi cách tạo góc tiếp xúc của lưỡi đao với lớp cát mỏng nữa chứ, phải thật chính xác mới có thể khiến các hạt cát bắn cao như vậy… Thần Đao đã thao tác các kĩ năng trên chỉ trong một cái nháy mắt!
Trong lúc một nhóm sát thủ đang lúng túng vì bị mù mắt, Thần Đao lộn một vòng rồi nhảy tới tiếp viện cho Thần Cung. Lưỡi đao hắn lướt nhanh trên không trung. Nếu tôi đã từng trầm trồ trước tốc độ loang loáng của song kiếm Thị Xuân thì nó vẫn chưa là gì với tốc độ của Xích Long Đao. Một đường xuống và một đường lên, bốn tên sát thủ đang áp sát Thần Cung chết tươi., máu bắn lên trời rồi vãi tung tóe xuống đất như một trận mưa. Có được khoảng trống, tên Duy vội vàng bỏ chạy, Thần Cung cũng mau lẹ bám theo bảo vệ hắn. Đúng lúc đó, một tên sát thủ nhào tới chém Thần Cung. Có lẽ Thần Cung đã chết ngay lúc đó nếu Thần Đao không kịp phóng đao tới, chẻ đôi người tên sát thủ. Thần Đao mất Xích Long Đao rồi! Ba tên sát thủ cầm kiếm lao vào hắn, trong khi hai tên còn lại đuổi theo Thần Cung nãy giờ vẫn đang tìm cách chạy ra xa cùng với tên Duy. Nhưng rồi Thần Cung đứng lại; hắn không cần chạy nữa, hắn đã ở đủ xa để có thể dùng Vĩ Mao Cung.
PHẬP! Một tiếng rít chói tai cất lên. Mũi tên sấm sét bay xuyên đầu một tên sát thủ.
PHẬP! Một tiếng rít nữa cất lên, hợp với tiếng rít đầu tạo thành một chuỗi âm thanh như tiếng người gào rú ai oán. Một mũi tên khác bay xuyên đầu tên thứ hai.
Thời gian giữa hai mũi tên cực nhanh, và mũi tên nào cũng nhè vô đầu địch thủ mà phóng, tính sát thương là một trăm phần trăm chết! Và cái âm thanh mà Vĩ Mao Cung phát ra thật ghê rợn. Nó khiến đầu óc tôi muốn vỡ tung ra. Tôi hoảng hồn, thầm tạ ơn trời là may sao lúc nãy Thần Cung đã không nhè đầu tôi mà bắn.
Tôi nghe có tiếng động lạ bên cạnh; Hoàng đang giương cung! Nãy giờ cả bốn chúng tôi chỉ đứng trời trồng, bàng hoàng trước trình độ võ nghệ cao chót vót của Thần Đao, Thần Cung, nhưng giờ Hoàng đã hành động.
Nó định bắn lén ai? Thần Đao, Thần Cung, hay một trong ba tên sát thủ còn sót lại kia?... Không! Mắt nó dõi theo tên Duy đang bò lúi cúi chạy ra khỏi trận đánh nhau. Không hề nheo như mọi khi, mắt Hoàng mở to, long lên sòng sọc. Mặt nó toát ra những nỗi oan ức, thù hận, giận dữ… nhất là cái giận dữ, giận dữ cuồng sát. Tôi có cảm giác đang đứng đó không còn là một thằng Hoàng trầm ngâm, ưu tư nữa mà là một tên sát nhân khát máu.
“Hoàng, mày định làm gì thế?”, run sợ trước sự thay đổi của Hoàng nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi.
“Tao sẽ giết tên Duy!”
“Không nên! Hắc Kì Vương muốn hắn còn sống! Người mà mày nên bắn là Thần Đao hay Thần Cung kìa!”
Nhưng Hoàng không thèm trả lời tôi nữa. Có lẽ bây giờ trong đầu nó chỉ gầm lên hai tiếng “Trả Thù”!
Bên cạnh, Khang và Tèo Boa đứng nhìn chúng tôi, bất lực không biết nói gì. Đằng xa, Thần Cung vừa hạ thêm một tên sát thủ nữa, lại là một phát xuyên đầu. Tên Duy đang run rẩy bò, đơn độc không ai bảo vệ.
“Đừng Hoàng!”, tôi kiên trì khuyên nhủ nó.
Nó vẫn không nghe. Mồ hôi ướt đẫm hai thái dương và lông mày tên cuồng sát.
“Đừng Hoàng!”
Nó thả tay, mũi tên bay vụt đi theo hướng tên Duy.
Thần Cung cảm nhận được ám khí. Tôi chỉ vừa kịp thấy hắn nhìn mình thì mũi tên của hắn lao tới. Tiếng rít kéo cao rền rĩ. Mũi tên Thần Cung bay trúng mũi tên của Hoàng. Nhưng với vận tốc lớn hơn rất nhiều nên trong khi mũi tên của Hoàng gãy đôi và lặng lẽ rơi xuống đất thì mũi tên của Thần Cung chỉ bị chệch hướng đôi chút và vẫn lao vùn vụt về phía chúng tôi. Nó cắm xuyên đầu Tèo Boa.
Bên kia đầm, vì bị chúng tôi can thiệp mà Thần Đao và Thần Cung mất tập trung đánh với hai tên sát thủ còn sót lại. Lợi dụng sơ hở đó, hai tên sát thủ co giò bỏ chạy. Thật là một kết cục thảm hại cho chúng. Mười tên giờ chỉ còn hai; chắc chắn sau này chúng sẽ chẳng bao giờ dám truy đuổi hội tên Duy nữa đâu. Ngay sau đó, Thần Đao và Thần Cung vội vàng chạy tới dìu tên Duy và phóng vào một con hẻm. Xung quanh, một vài người dân hiếu kì đã bắt đầu tụ tập, nhìn ngó chiến trường đẫm máu.
Đứng bên này, chúng tôi lặng người nhìn cái xác xấu số của Tèo Boa; trời, thế này thì còn ai nhìn ra mặt nó nữa!
“Tại sao mày không đi chơi gái mà lại quyết theo tụi tao hở Tèo Boa?”, Khang giận dữ chửi, mắt ngân ngấn nước.
Rồi cố lấy lại vẻ lạnh lùng, cứng rắn, nó ra lệnh cho chúng tôi, “Mau chia ra đuổi theo, cắt đường tụi nó. Tao nghĩ tụi nó sẽ chạy tới cổng thành phía Bắc. Tao giữa, Hoàng trái, Giang phải nhé!”
Không đợi tôi trả lời, tụi nó chạy qua bên kia đầm, rồi Khang phóng vào con hẻm lúc nãy tụi tên Duy vào, trong khi Hoàng đi vào một con hẻm khác. Chỉ thoáng chốc, bóng tụi nó đã mất hút sau các căn nhà.
Tôi ngó xuống, nhìn cái xác Tèo Boa một lần nữa mà lòng day dứt khủng khiếp. Bình thường thấy cảnh sát hại dã man thế này tôi sẽ té xỉu liền, nhưng giờ nhìn cái mặt biến dạng của Tèo Boa, tôi không hề khiếp sợ. Khiếp sợ sao được khi Tèo Boa đã trở thành một người thân thương với tôi mặc dù tôi chỉ mới quen nó trong vài ngày. Tôi sẽ còn đứng đó phiền muộn, khóc lóc nhiều lắm, nhưng tôi phải cứng rắn, phải nghĩ về hiện tại và những việc trước mắt. Hoàng và Khang đã đuổi theo tụi tên Duy, tôi cũng phải gan lì như tụi nó mà làm nhiệm vụ của mình thôi. Thế là gạt nước mắt, tôi vội vàng chạy qua bên kia đầm rồi chọn con hẻm bên phải mà phóng vào. Đằng sau, một số người đã mò tới xem cái xác của Tèo Boa.
Nỗi buồn về chuyện Tèo Boa dần dần biến mất trong đầu tôi và tôi bắt đầu lo về một vấn đề khác: tôi đi đường nào bây giờ?
Trước nay tôi vẫn luôn có tật xấu là xác định phương hướng, mò đường rất tệ. Dẫn tôi tới đâu đó rồi bảo tôi quay trở về, tôi không thể nào làm được. Đi đường chỉ cần cua quẹo hai ba lần là tôi mất ngay phương hướng, không biết đâu là Đông Tây Nam Bắc nữa. Thế nên tôi rất ngại đi đâu mà không có người đi theo. Hồi ở Hà Bạc tôi không gặp khó khăn gì vì nó nhỏ xíu nên tôi chỉ việc đi thẳng. Nhưng lúc này đây tôi phải đi một mình, trong cái thành Quy Nhơn rộng lớn với vô số ngõ hẻm mà lần đầu tiên đặt chân tới, thì làm sao tôi mò tới được cổng thành phía Bắc.
Hoang mang, tôi cứ cắm đầu cắm cổ chạy. Mỗi lần tới ngã ba hay ngã tư, tôi chọn đại lấy một cái hẻm nào đó mà chạy tiếp. Chọn bên phải nhiều quá thì tôi chọn bên trái, trong đầu tôi chỉ cố tính sao cho số lần quẹo trái bằng số lần quẹo phải. Mà chết, hình như làm vậy thì tôi sẽ chạy trong một vòng tròn! Ôi khổ quá, làm sao đây? Tôi đang gấp nữa chứ! Không biết nãy giờ Khang và Hoàng đã đuổi kịp tụi tên Duy chưa? Mà đuổi kịp thì tụi nó có đánh lại được Thần Đao và Thần Cung không?
RẦM!
Tôi tông vào một thanh niên đi đường sau khi quẹo qua một khúc cua.
“Trời ơi! Đi đứng kiểu gì thế?”, người thanh niên lồm cồm ngồi dậy; đó chính là tráng sĩ đã đấu với hai con hổ mà chúng tôi gặp trong rừng sáng nay.
Mừng như bắt được vàng, tôi vội vàng hỏi, “Anh Phùng Hưng! Anh biết đường tới cổng thành phía Bắc không?”
“Ừ! Anh đi thẳng, quẹo…”
Biết rằng có chỉ đường cho tôi cũng như không, tôi chẳng thèm lịch sự và nắm tay Phùng Hưng chạy, “Anh dẫn đường cho tôi đi!”
Phùng Hưng đúng là người tốt! Thấy tôi có chuyện gì đó gấp gáp nên cũng nhiệt tình chạy theo dẫn đường cho tôi mà không hỏi han gì.
Vòng ra sau một ngôi nhà, chúng tôi chạy ngang qua một cái cổng thì bỗng gặp một nhóm người đang đi gần đó; trong nhóm có Bùi Thị Xuân và Lý Văn Bưu.
Thấy tôi, Lý Văn Bưu ngỡ ngàng la, “Nó kìa!”
Nhìn nhóm người chạy rầm rầm về phía tôi, tôi hốt hoảng nói với Phùng Hưng, “Rắc rối rồi! Còn đường nào khác không?”
Không hiểu gì nhưng Phùng Hưng vội vàng lôi tôi chạy vô một con hẻm bên cạnh. Có vẻ rất rành đường, Phùng Hưng kéo tôi chạy hướng này, rồi lại chạy hướng khác cắt đuôi nhóm của Thị Xuân. Sau một hồi lạng lách, cuối cùng xuất hiện trước mặt tôi là một cái cổng thành to lớn. Chạy ra ngoài, tôi nhìn thấy Khang và Hoàng đã đứng đó.
Nhận ra tôi và Phùng Hưng, Khang ngạc nhiên hỏi, “Ủa sao anh Phùng Hưng lại ở đây?”
“Tao bị lạc! May gặp được ảnh chỉ đường cho”, tôi trả lời rồi hỏi tiếp, “Thần Đao và Thần Cung đâu?”
“Tụi tao không tìm thấy tụi nó!”, Hoàng nói, giọng nó vẫn đầy giận dữ và uất ức.
Bỗng sau lưng tôi vang lên tiếng chân chạy huỳnh huỵch và tiếng la, “Nó kìa!”
Khang và Hoang ngơ ngác hỏi, “Chuyện gì thế?”
Khỏi cần quay lại nhìn tôi cũng biết cái gì đang tới: lại là nhóm của Thị Xuân… Cố tạo một nụ cười vô tư, tôi ngây ngô nói, “Tao dẫn thêm quân tiếp viện.”
Đuổi kịp tôi, Bùi Thị Xuân bước ra giận dữ mắng, “Tên kia! Đang đấu lại bỏ chạy! Sao mà lúc nào cũng nhát gan miết vậy?”
Mệt mỏi, tôi to tiếng cự lại, “Tui thua, được chưa? Lúc đó tui bị Thần Cung bắn lén, phải đuổi theo mà không hiểu hả??”
“Đã đấu thì phải đấu đến cùng chứ!”, Thị Xuân hình như không hiểu thật, bất ngờ cầm song kiếm lao về phía tôi.
Tôi hốt hoảng rút kiếm ra chuẩn bị chống đỡ. Kiếm của Thị Xuân lao xuống. Mẹ ơi, lần này có Ngọc Linh hay không có Ngọc Linh, tôi cũng thua cho xem, oải lắm rồi!
Nhưng kiếm của Thị Xuân chưa kịp chạm tôi thì bị một thanh đao chặn lại; Phùng Hưng vừa ra tay giúp tôi. Liền đó, Thị Xuân vung thanh kiếm bên kia đâm tới. Nhưng bất ngờ thay, Phùng Hưng nâng thanh đao của mình, đẩy lùi thanh kiếm của Thị Xuân và đưa một vòng chẻ xuống, chặn lại thanh kiếm kia. Thật tuyệt vời, một tay Phùng Hưng chấp hai tay của Thị Xuân! Rồi Phùng Hưng xoay một vòng, kéo song kiếm bật khỏi tay Thị Xuân, cùi chỏ anh kề cổ em.
Tất cả chúng tôi đều sững sờ, nhất là Thị Xuân. Tôi phải mất cả buổi mới đấu ngang ngửa với Thị Xuân, thế mà Phùng Hưng chỉ với ba quyền đã hạ được em! Người này là ai đây? Người đã một mình đấu với hai con hổ, đã khiến Thị Xuân danh tiếng lẫy lừng phải thua một cách tâm phục khẩu phục chỉ trong một khoảnh khắc, là ai đây? Cao thủ võ lâm nào mà Khang không biết thế này?
Bỗng có tiếng vó ngựa từ đằng xa. Ba bóng người… tụi tên Duy… đang hối hả cưỡi ngựa chạy qua ngọn đồi.
“Bọn khốn nạn đi cổng phía Đông à?”, Khang giận dữ nói.
Ngay lập tức, Hoàng lắp cung; hơi bị xa, không biết nó bắn tới không?
Nhưng nó chưa kịp nhắm thì một vật gì đó bay thẳng về phía chúng tôi như một tia sét! Khốn nạn, Thần Cung đã thấy chúng tôi và nó đã nhanh tay hơn! Vĩ Mao Cung rít lên.
Cả ba chúng tôi ngã nhào ra né, mũi tên vùn vụt lướt qua. May quá!... Ủa mà không! Mũi tên đang phóng tới khuôn mặt của Thị Xuân. Trời ơi! Em không né kịp rồi??!! Chẳng lẽ sẽ có thêm một nạn nhân vô tội của Thần Cung nữa?
PHẬP!
Một dòng máu tươi phóng phụt ra, một vài đường bắn rất xa, lên cả mặt tôi. Nhưng đó không phải là máu của Thị Xuân mà là máu của Phùng Hưng. Phùng Hưng đã kịp thời lao đến, đưa vai mình lãnh trọn phát tên của Thần Cung, cứu mạng Thị Xuân. Đằng xa, tụi tên Duy đã chạy mất bóng.
“Quỷ thần ơi! Anh có sao không?”, đỡ Phùng Hưng ngồi xuống, Thị Xuân lo lắng hỏi.
“Tui không sao đâu! Tui vẫn còn đủ sức trị cho mấy cậu này cái tội chỉ sai đường!”, Phùng Hưng nhìn ba chúng tôi đe dọa một cách trìu mến, vùng áo chỗ vai anh ướt đẫm máu.
“Lan[1]! Em mau gọi giáo Hiến[2] tới đây!”, Thị Xuân ra lệnh cho một người con gái trong nhóm và Lan nhanh nhẹn chạy đi.
Lý Văn Bưu nhìn Khang, Hoàng, và tôi rồi nói, “Không ngờ Thần Đao, Thần Cung đã tái xuất giang hồ! Các ngươi có chuyện gì mà truy đuổi chúng vậy?”
Khang trả lời, “Chúng đã giết tam ca và tứ ca của Bạch Long Quần Hùng tụi tui! Tụi tui phải đuổi theo trả thù!”
Ủa, Khang vừa kể chuyện gì mà lạ hoắc vậy, nó bịa à?... Nhưng biết chắc nó có mưu tính gì đó, tôi không dò hỏi.
Khang quay sang nhìn Hoàng và tôi, “Mẹ kiếp, tụi nó có ngựa, mình đành phải thi chạy bộ đường trường thôi!”
“Không đâu, tụi nó đi hướng đó là ra cảng. Tui nghĩ tụi nó sẽ đi đường biển đấy!”, Văn Bưu nói.
“Đường nào cũng vậy, tụi tui sẽ đuổi theo!”, Hoàng quả quyết.
“Tui sẽ giúp các anh!”, Văn Bưu vẫn nghiêm mặt nói, “Tui có mấy chiếc thuyền ngoài cảng. Tui sẽ cho các anh mượn một chiếc, không lấy tiền gì đâu!”
“Thật à? Sao ông tốt vậy?”, Hoàng ngạc nhiên.
“Lâu nay tui vẫn khâm phục Bạch Long Quần Hùng mà!”, giọng Văn Bưu rất thân thiện, nhưng anh vẫn không hề nở một nụ cười nào trên khuôn mặt luôn cau có kia.
Rồi Văn Bưu gọi một người trong nhóm dẫn ra hai con ngựa, và nói, “Đi thôi!”
Hoàng trèo lên ngồi sau Văn Bưu trong khi tôi và Khang cưỡi chung con ngựa kia. Thị Xuân và Phùng Hưng nãy giờ vẫn ngồi dưới đất, im lặng theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Bùi tiểu thư…”, tôi bất ngờ gọi, rồi khi thấy Thị Xuân nhìn mình, ánh mắt vừa giận, vừa tiếc, vừa cảm phục, tôi bỗng mắc lại cái tật nhát gái, không biết nói gì nữa.
Thoáng nhớ lại cuộc tỉ võ hôm nay, tim tôi đập lia lịa. Nếu đoạn cuối tên Thần Cung không bắn tôi thì tôi đã đánh bật kiếm của Thị Xuân. Nếu đánh bật được kiếm của Thị Xuân thì tôi sẽ thắng cuộc. Và nếu thắng cuộc thì tôi sẽ được lấy Thị Xuân làm vợ!! Nhưng tôi đã bỏ cuộc giữa chừng… Nhưng Thị Xuân vẫn cố tìm tôi để đòi đấu lại! Em muốn trả thù? Hay là em muốn tôi phải làm cho hết cái công đoạn ‘thắng ẻm’? Ôi, ẻm cũng thích tôi, cũng muốn lấy tôi làm chồng à?... Oái oái, tôi đang nghĩ gì thế này? Ngọc Linh! Ngọc Linh! Mau nghĩ về Ngọc Linh! Tim tôi đã có Ngọc Linh rồi, không được nghĩ bậy bạ! Không có Thị Xuân, chỉ Ngọc Linh thôi, chỉ Ngọc Linh thôi!... Tèo Boa! Tèo Boa đã chết! Hãy nghĩ về nó kìa!
Tự nhiên không ai khiến, tôi khổ sở đấu tranh trong đầu. Tất cả những suy nghĩ, cảm xúc vừa rồi lướt qua rất nhanh, chỉ bằng thời gian tôi từ dưới đất leo lên ngồi sau lưng Khang, nhưng sao nó dai dẳng thế này!
May sao có Khang chen vào chào, “Anh Phùng Hưng! Cảm ơn rất nhiều! Hy vọng vết thương của anh mau hồi phục!”, rồi nó thúc ngựa chạy theo Hoàng và Văn Bưu
Phùng Hưng cười rạng rỡ, “Ôi tui nào dám sánh với Phùng Hưng đại kiệt mà mấy cậu cứ gọi tụi là Phùng Hưng miết vậy?!”
Con ngựa chạy xa dần, Khang cố gọi hỏi anh, “Vậy anh tên gì?”
Tiếng anh vọng lại, “Trần Quang Diệu[3]!”
[1] Tức Trần Thị Lan, sau này trở thành một trong những Tây Sơn Ngũ Phụng Thư và là vợ của Nguyễn Văn Tuyết
[2] Theo một số tài liệu thì tên thật là Trương Văn Hiến, bạn của quan nội hữu Trương Văn Hạnh. Sau khi Trương Văn Hạnh bị Trương Phúc Loan hại chết, giáo Hiến trốn vào phủ Quy Nhơn và trở thành thầy dạy học cho anh em nhà Nguyễn Nhạc
[3] Sau này trở thành một trong những Tây Sơn Thất Hổ Tướng và là chồng của Bùi Thị Xuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét