Mặc dù đang gấp gáp trở về nhà và không có tinh thần du ngoạn, ngắm cảnh, nhưng tới thành Quy Nhơn, chúng tôi nhất quyết dừng lại. Chúng tôi muốn cảm ơn những người đã giúp mình, và chúng tôi muốn tạ lỗi với những người mà chúng tôi đã làm hại. Cập cảng, chúng tôi vui mừng khôn xiết khi thấy bố con thằng Rận đang cười nói với nhau vui vẻ bên các cột neo. Chúng tôi vội vàng lại chào họ, nhưng vừa nhác thấy bóng chúng tôi, Bố thằng Rận hốt hoảng bế xốc thằng Rận rồi cuống cuồng bỏ chạy. Họ sợ chúng tôi, họ không dám đứng lại cho chúng tôi xin lỗi. Lương tâm nặng trĩu sự áy náy, chúng tôi tìm gặp Lý Văn Bưu.
Gặp được Bưu đại nhân, chúng tôi cảm ơn anh đã giúp đỡ chúng tôi, xin lỗi anh vì chúng tôi đã tự tiện dùng súng thần công của anh, và đánh ngất xỉu bố con thằng Rận. Chúng tôi không có của cải gì để đền cho anh, nên anh muốn trừng trị chúng tôi thế nào, anh cứ trừng trị. Suốt cuộc nói chuyện, mặc dù luôn từ chối phạt lỗi chúng tôi, nhưng không một lần anh mỉm cười khiến chúng tôi lại càng áy náy hơn. Rồi anh bắt chúng tôi kể lại cuộc chiến đấu với Thần Đao và Thần Cung, và tuy không cảm thấy hứng thú, tự hào gì về chuyện này, song chúng tôi vẫn cố vui vẻ thuật lại cho anh nghe. Kể xong, chúng tôi chuyển sang hỏi anh về số phận tên Kẻo Vên mà thuyền đã bị chúng phá khi tới Hội An. Bưu đại nhân nói hắn vẫn còn sống khỏe mạnh, nhưng sau vụ đó, hắn không làm nghề đi biển nữa mà chuyển tới Hội An làm thuê gì đó. Ôi, tội lỗi của chúng tôi nặng quá! Thấy chúng tôi đang dằn vặt mình, Bưu đại nhân vỗ về nói anh sẽ đỡ đần cho tên Kẻo Vên và cả hai cha con thằng Rận nữa. Rồi anh bảo rằng nếu chúng tôi muốn tạ lỗi thì sau này anh có chuyện gì cần giúp đỡ, chúng tôi phải tới giúp. Vui mừng, chúng chắp tay chấp nhận rồi chào anh để lên thuyền tiếp tục hành trình về nhà.
Suốt chuyến đi, ba đứa chúng tôi rất ít nói chuyện. Đã hoàn toàn thay đổi, Hoàng trông vui tươi, hạnh phúc, và có gì đó toát lên vẻ hiền lành, quý tộc như lần đầu tiên tôi gặp nó. Nó với Uyên Thanh luôn chuyện trò say sưa, thắm thiết với nhau nên tôi và Khang không dám xen vào, cứ để hai đứa nó riêng tư một cặp. Bản thân Khang bỗng trở nên trầm tính, ít nói. Mặt nó lúc nào cũng buồn buồn, trông rất lạnh lẽo và cô độc. Hiểu nó, tôi không dám nói gì về ba cha con tên Duy…. Thật quái lạ! “Chuyện tên Duy” là mục đích, là tất cả của cuộc hành trình này. Khi nó đã kết thúc, khi cái ác đã bị xóa sổ, khi chúng tôi đã hạ được hai tên cao thủ bậc nhất giang hồ, lẽ ra chúng tôi phải xôn xao bàn tán, náo nhiệt ăn mừng, chúc tụng nhau trong sự vui sướng tột đỉnh, niềm kiêu hãnh, tự hào đạt được vinh quang. Ấy thế mà không, chúng tôi hoàn toàn im lặng, hoàn toàn không đả động gì tới “chuyện tên Duy”. Trong đầu chúng tôi vẫn còn quá nhiều câu hỏi, quá nhiều sự hoài nghi. Mà hỏi gì, nghi gì, bản thân chúng tôi cũng không biết nên đành im lặng trong mớ hỗn độn, trong những suy nghĩ lạc lỏng, bâng quơ.
Không phải tất cả đều im lặng, mờ ảo. Vẫn có một điều tôi thấy rõ trong chí khí của chúng tôi là sự mong mỏi được gặp lại Bơ, mà rõ ràng nhất là từ Khang. Nó đang cảm thấy quá nhỏ bé trước thế gian này. Nó muốn tìm tới một thứ gì đó mà đối với thứ đó, nó bỗng trở nên khỏe mạnh, to lớn. Nó muốn tự tin hơn để thương yêu, che chở. Và hơn hết, nó muốn tìm tới một thứ cũng thương yêu lại nó, che chở cho nó. Thứ đó là Bơ.
Khi thuyền vừa dừng lại cảng Phú Yên, Khang liền vội vàng chạy vào trong thành tìm Bơ. Lúc nó bỏ Bơ lại cho mấy em gái lầu xanh, đứa bé vẫn còn ngủ say. Khi tỉnh lại nó có khóc, có đòi Khang không? Ôi, thật tội nghiệp cho Bơ! Ông nó bị sát hại, giờ còn mỗi một mình nó đơn độc trên cõi đời này. Ôi, thế mà nó vẫn hồn nhiên, dễ thương, đáng yêu quá! Rồi biến cố lại xảy đến với nó. Nhưng thật chua xót! Sau lần đó, tinh thần nó bị tác động dữ dội. Nó trở nên trầm cảm, thụ động, ít nói, lúc nào cũng ngồi một góc buồn thiu. Ôi Khang thèm lắm một tiếng cười, một câu hỏi ngây ngô, một cử chỉ hiếu động của nó! Ôi Khang thèm lắm khuôn mặt rạng rỡ của Bơ!
Chạy càng gần tới căn lầu xanh, mặt Khang càng rạng rỡ, sắc sảo hơn. Gió đông lạnh lẽo mà sao trông nó hưng phấn, ấm áp quá! Nó cố đẩy qua hàng người đông đúc trong thành Phú Yên để chạy nhanh hơn. Nhưng chưa tới căn lầu xanh thì nó bất ngờ dừng lại. Nó nhìn thấy Bơ đằng xa.
Trong chiếc áo vải màu hồng xinh xắn, Bơ đang tung tăng nắm tay dạo phố với những người con gái lầu xanh. Thật bất ngờ, nó không còn cái vẻ mặt bơ phờ như lần cuối cùng chúng tôi thấy nó nữa! Đang nhóp nhép nhai một viên kẹo, khuôn mặt Bơ tươi roi rói. Nó thích thú bước chỗ này, nhảy chỗ nọ, trông thật nhí nhảnh mà cũng rất dễ thương. Nó đã trở lại là con Bơ hồn nhiên, hiếu động như ngày nào. Nó đã quên rồi những ám ảnh sầu muộn. Nó đã quên rồi một thằng anh tên Khang!
Khang âm thầm nhìn Bơ từ xa. Nó không còn vui mừng, háo hức nữa. Trái ngược với Bơ, giờ trông nó thật u sầu, mỏi mệt. Nó đứng chôn chân một lúc thật lâu rồi lặng lẽ quay mặt.
Nhìn chúng tôi, giọng nó như muốn khóc, “Trông Bơ thật hạnh phúc khi ở đây!”, rồi cố nuốt tiếng nấc, nó nhẹ nhàng vỗ vai chúng tôi, “Mình đi thôi!”
Bất ngờ, một tiếng gọi cất lên thống thiết, “ANH KHANG?!” Đó là Bơ, nó đã nhìn thấy Khang.
Ngay lập tức, Khang quay đầu lại, ngỡ ngàng nhìn Bơ. Thấy rõ được khuôn mặt Khang, Bơ vùng chạy tới ôm chầm lấy nó, khóc nức nở, “Anh Khang sao lại bỏ em? Anh Khang sao lại bỏ em?...”
Xiết chặt Bơ vào lòng, Khang nghẹn ngào trả lời, “Anh xin lỗi! Anh sẽ không bao giờ bỏ Bơ nữa đâu!”; nó đã khóc.
Xúc động nhìn hai anh em ôm nhau, một người con gái lầu xanh bùi ngùi nói, “Cuối cùng Vĩnh Linh cũng nhìn thấy anh! Hôm nào nó cũng bắt tụi em dẫn ra đường để chờ anh về đấy!”
Nhưng có lẽ lời nói của người con gái chả thấm vào tai Khang được. Vì lúc đó mọi thứ xung quanh nó trở nên vô nghĩa khi nó đã có Bơ trong lòng. Ôi trời đông u ám đã sắp qua rồi, chỉ còn vài tuần nữa là tới Tết!
Một tuần sau, chúng tôi trở về Hắc Kì Trang. Ôi thật là hạnh phúc khi được gặp lại những gương mặt thân quen! Anh Hai Long, bác Biu, quản lương Hưng… và còn rất rất nhiều người nữa hớn hở đón chào chúng tôi. Không rõ sự việc, họ chỉ biết chúng tôi đi biền biệt cả nửa năm qua để thực thi một nhiệm vụ tối mật nào đó cho Hắc Kì Vương. Thế nên vừa gặp, lại thấy chúng tôi thương tích đầy mình, ai ai cũng tò mò, xúm xít lại hỏi han. Vẫn hoạt bát nhất nhóm, Khang tí tửng dẫn Bơ ra khoe như một người em gái rồi hào hứng thuật lại vắn tắt những cuộc phiêu lưu của chúng tôi từ thuộc Hà Bạc tới xã Ninh Thượng, từ thành Phú Yên tới thành Quy Nhơn, và từ Hội An tới vùng núi Ngũ Uẩn Sơn, nhưng tuyệt nhiên, nó không hề nhắc gì tới ba cha con tên Duy. Sự chào đón nồng nhiệt, những câu chuyện sôi nổi cứ thế kéo dài từ cổng trại tới Sân Võ, và nó sẽ còn tiếp diễn miết thôi nếu không có sự xuất hiện của Hắc Kì Vương.
Gương mặt vẫn oai phong, nghiêm nghị, nhưng tôi có thể thấy Hắc Kì Vương đã rất lo lắng cho tính mạng của chúng tôi (không biết ngài có biết chuyện Uyên Thanh lén theo chúng tôi không). Điều đó thể hiện rõ trong những bước đi nhanh tới đón chúng tôi, trong những cái ôm xiết chặt từng đứa, và trong những lời hỏi han sức khỏe ân cần của ngài. Chúng tôi đã về nhà rồi!
Chỉ còn ba chúng tôi, anh Hai Long, và Hắc Kì Vương đang ở trong phòng của ngài để ngài khám lại các vết thương. Uyên Thanh ngay sau khi chào cha đã khéo léo bế Bơ đi tắm rửa; Uyên Thanh cố ý tránh mặt cha để khỏi bị cha mắng đây mà! Ôi, được nhìn lại khuôn mặt hiền từ nhưng dũng mãnh, phảng phất chất đế vương, được nghe giọng nói ân cần nhưng vang rền như sấm, được ở cạnh tướng mạo săn chắc, to lớn, và tỏa đầy thiên khí của Hắc Kì Vương, tôi bỗng thấy thật yên tâm, thanh thản; và tôi dám chắc không chỉ riêng tôi mà cả Khang và Hoàng cũng cảm thấy điều này. Phải, dẫu cho chúng tôi có lưu lạc, quậy phá, ức hiếp và bị ức hiếp ngoài giang hồ, thì khi về đến nhà, vẫn có một người cha vĩ đại luôn yêu thương, che chở, gánh hết mọi trách nhiệm cho chúng tôi!
Chúng tôi có nhiều thứ để kể cho Hắc Kì Vương nghe lắm. Nhưng hình như thấy chúng tôi vẫn còn rất yếu, ngài không bắt chúng tôi thuật lại toàn bộ cuộc hành trình mà chỉ hỏi, “Quan cai bạ Phạm Hoàng Duy còn sống không?”
Khang bình tĩnh trả lời, “Không! Hắn đã chết! Tụi con đuổi theo hắn tới một vùng núi tên là Ngũ Uẩn Sơn, phía Bắc Hội An. Đường núi cao hiểm nên hắn đã trượt chân và ngã banh xác nơi vách đá.”
Thoáng một vẻ xót xa, Hắc Kì Vương hỏi tiếp, “Thế còn Thần Đao và Thần Cung?”
“Tụi nó… tụi nó đã bị tụi con giết chết rồi!”, Khang bùi ngùi nói.
Hiểu được những xúc cảm trong chúng tôi, Hắc Kì Vương ân cần khuyên bảo, “Ta biết các ngươi đang rất khó nghĩ trong đầu. Cuộc đời không bao giờ đơn giản như mình nghĩ. Giết một mạng người, phân định rạch ròi tốt xấu, những điều đó nói suông thì thật dễ nhưng khi làm mới thấy khó. Nhưng con người ta không thể để những điều đó giằn vặt, cản bước ta trên đường đời. Vẫn có một thứ luôn tồn tại một cách chắc chắn. Đó là chí hướng của ta luôn vươn tới chính nghĩa! Khi nào ta phân vân không biết mình có đang lạc đường, hãy dùng cái la bàn đó và bắt đầu lại từ đầu, rồi ta sẽ đến đích!”
Ôi, Hắc Kì Vương thật sâu sắc! Khang chưa kể gì nhiều mà ngài đã hiểu hết mọi chuyện rồi! Chúng tôi im lặng, hứng hết từng chữ trong lời nói của Hắc Kì Vương. Nó thật sự đã thắp lên ngọn đuốc soi sáng cho chúng tôi đi trên con đường mù sương này.
Nhẹ nhàng đặt tay lên vai chúng tôi, Hắc Kì Vương mỉm cười, “Vết thương của các ngươi vẫn chưa lành đâu! Mau về nghỉ ngơi đi!”
Ấm áp trong lòng, tôi nhìn ngài nói, “À, xin trả lại ngài thanh kiếm!”, rồi thúc Hoàng lấy hộ thanh kiếm đưa cho ngài vì cả hai tay tôi vẫn đang gãy.
Ngài cười to, vỗ vai tôi, “Ha ha ha… Cứ giữ nó đi, ta cho ngươi luôn đấy! Mới gia nhập bang mà ngươi đã lập công lớn rồi, lẽ ra ta còn phải thưởng cho món gì quý giá hơn. Nhưng tiếc là giờ không có gì cả. Thôi, đợi sau này nhé!”. Rồi mọi người cũng cười to, vỗ vai tôi.
Chúng tôi đứng dậy, chuẩn bị đi ra cửa thì đột ngột, Khang lục tay vào túi nó, “Có thứ này con cần đưa cho ngài!” Và nó dâng cho Hắc Kì Vương quả cầu thủy tinh bí ẩn của tên Duy, “Có một quả cầu tụi tên Duy giữ gìn rất kĩ, cứ như bảo bối ấy! Tụi con thì không biết quả cầu này có gì quý giá nhưng cứ mang về cho ngài, chắc ngài rõ hơn tụi con.”
Nhận lấy quả cầu, Hắc Kì Vương chăm chú xem xét rồi suy nghĩ nói, “Chà, quả cầu này bí ẩn thật! Ta cũng không hiểu nó có gì đặc biệt…. Ừ, cảm ơn các ngươi nhé!”
Rồi chúng tôi nhẹ nhàng ra khỏi phòng, để lại anh Hai Long và Hắc Kì Vương bàn bạc, tìm hiểu quả cầu bí ẩn; chúng tôi không cần phải quan tâm tới nó nữa. Một không khí náo nhiệt bỗng ùa tới chúng tôi. Trước mặt, từng dòng người đang qua lại nô nức, cười nói hớn hở. Họ khiêng vác những chậu hoa đủ màu sắc, kéo đẩy những chiếc xe chở đầy trái cây, gạo thịt. Lấp ló trước cửa những căn nhà lá, đâu đó một vài câu đối đỏ, một vài cánh mai vàng. Lẫn trong sự vui vẻ, rạo rực đó là Bơ và Uyên Thanh. Tay nắm tay, mắt âu yếm nhìn nhau, họ thật thân thiết như hai chị em. Có Uyên Thanh ở đây, Bơ sẽ không buồn đâu!
Vậy là nhiệm vụ của chúng tôi đã xong, mọi trách nhiệm đã được giao lại cho Hắc Kì Vương. Chúng tôi đã có thể thanh thản, đã có thể phấn khởi hòa vào niềm vui, sự náo nhiệt của mọi người, mọi nhà khắp nơi trên thế gian này, cùng nhau đón chờ Tết đến.
Đông tàn, năm mới sang, lòng ta rộn rã sắc xuân!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét