Đã lâu lắm rồi tôi mới được quây quần bên nồi bánh chưng, cố gắng thức cho tới nửa đêm để chào đón giao thừa. Khang là thằng chỉ đạo cuộc nấu bánh. Sau khi cùng Bơ, Uyên Thanh, và Hoàng bỏ cả ngày hôm nay ra gói bánh; tôi thì tay vẫn gãy nên không giúp được gì cả, chán thiệt; đến gần tối, nó thành thạo chọn đúng thời gian, pha đúng mực nước, mồi đúng lượng củi để nồi bánh chín ngay lúc giao thừa, để đến lúc đó nó sẽ kiêu hãnh chạy khoe khắp mọi nơi rằng không có cái bánh chưng nào xanh bằng cái bánh chưng trong bàn tay nó. Cách đó không xa, mọi người trong Hắc Kì Trang đang tụ họp quanh các bếp lửa, chè chén náo nhiệt với nhau chuẩn bị mừng năm mới.
Nhìn Hoàng, tôi vui vẻ hỏi nó, “Mày với Uyên Thanh sao rồi? Hắc Kì Vương có nói gì không? Đã thổ lộ tình y…!” nhưng tôi chưa hỏi hết câu thì nó vội lao tới, đưa tay bịt miệng tôi như sợ Uyên Thanh nghe thấy.
Rồi ngượng ngập, nó thì thầm trả lời, “Hình như Hắc Kì Vương chả phản đối gì cả… Nhưng tao còn ngại lắm! Lỡ tình cảm thân thiết mà em dành cho tao chỉ là tình cảm cho một người anh trai thì sao?”
Cau mày cười, Khang xen vô, “Mày nên biết tao đi theo Hắc Kì Vương đã lâu, quen Uyên Thanh từ hồi nó còn nhỏ xíu. Xét về mức độ tình cảm anh em thì tụi tao đã có rất nhiều thời gian, kỉ niệm thời thơ ấu với nhau, thân thiết như anh em ruột, hơn Hòn nhiều. Nay Hòn nói Uyên Thanh coi mày như một người anh trai, thế thì suy ra Uyên Thanh coi tao như một con chó cưng à?”
Tôi và Hoàng bật cười. Lời nói của Khang tuy thô thiển nhưng rất đúng. Hoàng không biết đối đáp lại nó thế nào, đành bực mình đánh trống lảng, “Địt mẹ mày nhiễm Bơ rồi hả? Sao giờ cứ gọi tên tao Hòn Hòn miết vậy?”
Rồi đột ngột lặng người, nó bùi ngùi nói, “Nhưng không biết tao có xứng với Uyên Thanh không? Uyên Thanh luôn muốn tao sống vui vẻ, lạc quan, thương yêu mọi người, thế mà vừa rồi tao lại nghe theo tiếng gọi của căm phẫn, bạo lực, hận thù…”
Chúng tôi ngồi im lặng, không biết nói gì cho đến khi tôi bất giác kể với nó, “Mày còn nhớ tiếng rít của Vĩ Mao Cung mỗi lần Thần Cung bắn ra không? Mẹ kiếp, tao thề đó là cái tiếng kinh rợn nhất mà từ trước tới nay tao từng nghe thấy. Đó là tiếng người rên la đau khổ, tiếng quỷ sứ ré cười, tiếng Diêm Vương mài trảm đao… Ôi, nó ám ảnh, hành hạ tao đến kiệt quệ hết sinh lực, tâm trí. Nếu như có một tiếng tượng trưng cho Âm Phủ thì tao chắc chắn đó là cái tiếng rít của Vĩ Mao Cung! Vậy mà mày có biết khi mày thả dây cung, giết thằng sát thủ đó, Vĩ Mao Cung đã phát ra tiếng gì không?”
Cả Hoàng và Khang đều nhìn tôi, hồi hộp chờ tôi tự trả lời. Nhưng sau khi đã vắt kiệt tài văn chương ra mô tả tiếng rít của Vĩ Mao Cung, tôi không còn chữ nào trong đầu để có thể giải thích cái ý nghĩa thâm thúy, sâu sắc tôi muốn. Thế là tôi đành nói, “Lúc đó… tiếng nó phát ra như thế này này!”
Và chúng tôi im lặng, lắng nghe những giai điệu mộc mạc mà du dương đang cất lên. Đó là tiếng gió rầm rì thổi qua rừng thông. Đó là tiếng côn trùng, ếch nhái kêu râm ran khắp các cành cây, bụi cỏ. Đó là tiếng người cười nói í ới, náo nhiệt nơi xa xa. Đó là tiếng bếp lửa hồng cháy bập bùng bên cạnh. Đó là tiếng nồi bánh chưng sôi lúng búng, giữ ấm cho ý chí, niềm tin, và sự đoàn kết trong chúng tôi.
Cuối cùng, Hoàng nghẹn ngào nói, “Tụi mày biết không, chưa bao giờ tao cảm thấy hạnh phúc, vui sướng như lúc này. Tao không vui vì tên Phạm Hoàng Duy đã chết. Tao vui vì tao đã không giết hắn! Giờ đây tao cảm thấy thật thanh thản!”
Nãy giờ mãi bàn chuyện của Hoàng, tôi liền quay sang hỏi Khang, “Mày thì sao Khang? Giờ mày cảm thấy thế nào?”
Khang thoáng nhếch miệng cười rồi day dứt trả lời, “Tao thấy mình còn nhỏ bé, yếu kém quá! Tao muốn phải đi thật nhiều nơi, chu du khắp thế gian này, tìm kiếm các cuộc phiêu lưu. Có hai tuyệt kĩ bí truyền trong giang hồ tao phải học cho được là Ngọc Trản Ngân Đài[1] và Bát Quái Côn[2]. Tao muốn mình phải mạnh mẽ hơn. Đó là chí hướng của tao!” Hào hứng nói lên quyết tâm của nó, Khang đã đứng dậy từ lúc nào.
Chợt nhìn Hoàng, nó hơi buồn nói, “Hoàng giờ đã thanh thản, đã có Uyên Thanh, chắc mày không còn hứng thú phiêu lưu gì đâu nhỉ?!”
Nhưng Hoàng đứng bật dậy, nghiêm mặt nói, “Sao lại nói thế? Tính mày nông nổi, ham vui, nhậu nhẹt, sao tao dám thả mày một mình chốn giang hồ được? Luôn sát cánh bên cạnh, khuyên nhủ, giúp đỡ mày qua các cuộc phiêu lưu, đó là chí hướng của tao!” Và Hoàng cũng đã sôi nổi đứng dậy từ lúc nào.
Sực nhớ ra một chuyện gì đó, Hoàng đột ngột chuyển sang một giọng tò mò, hoài nghi, “À nhưng mà thật sự tao vẫn chưa thanh thản, vẫn còn một chuyện đang khiến tao phải suy nghĩ mấy hôm nay.”
“Chuyện gì vậy?”, Khang và tôi cùng hỏi.
Hoàng chậm rãi nói, “Tụi mày có nhớ đoạn Khang vô tình cúi người xuống ngắt hoa mà thoát được mũi tên phục kích của Thần Cung không? Mà trước đó, chính nhà sư già đã cấm tụi mình không được ngắt hoa!...”
Khang cười, “Thì đó! Chính vì lão đã làm tao bực với những câu nói vô nghĩa nên tao mới chống lại lời cấm của lão. Có gì đâu mà mày phải suy nghĩ?”
“Cái tao suy nghĩ chính là lão đã biết trước mày sẽ ngắt hoa! Lão muốn mày bực bội mà hành động trái lại nên lão mới nói những câu nói vô nghĩa và ra điều cấm. Lão đã biết trước Thần Cung sẽ phục kích tụi mình nên tìm cách giúp đỡ!”
“Tao thì tao chỉ nghĩ đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi!”, Khang cười.
Hoàng vẫn tiếp tục phân vân kể tiếp, “Chưa hết đâu, khi đó lão có nói những câu thế này: ‘Bần tăng thấy ba! Bần tăng thấy ba! Bần tăng thấy hai! Bần tăng thấy hai!’ Lúc đầu tao chỉ nghĩ đó là những lời nói lẩm cẩm của một lão già, nhưng rồi xâu lại các sự kiện với nhau, tao bỗng nhận ra những lời nói đó có nghĩa. Đó là những lời tiên tri! Câu ‘bần tăng thấy ba’ đầu tiên chính là nhóm ba người, Thần Cung, Thần Đao, và tên Duy. Câu ‘bần tăng thấy ba’ tiếp theo chính là tụi mình, một nhóm ba người. Rồi câu ‘bần tăng thấy hai’…”
Như một cái máy, tôi ngỡ ngàng nói thay cho Hoàng, “Chính là hai tên sát thủ!”
Mặt Hoàng lộ rõ vẻ mừng rỡ khi thấy tôi đã hiểu những điều nó đang phân tích, “Đúng vậy! Sao mà có sự trùng hợp đến ngẫu nhiên như vậy được? Nó giống như những lời tiên tri! Nhà sư già có thể biết được tương lai!”
Vẫn ngờ hoặc, Khang hỏi, “Theo như mày nói thì số người cứ tuần tự xuất hiện y như lời nói của nhà sư. Nhưng câu ‘bần tăng thấy hai” cuối cùng chỉ ai? Sau hai tên sát thủ, chỉ còn có mỗi Uyên Thanh xuất hiện! Chỉ có một chứ đâu có hai! Chẳng lẽ còn một người nào nữa?”
Như đã chỉ được cho chúng tôi thấy một thứ mà nó muốn, Hoàng tươi tỉnh nói, “Đó chính là điều khiến tao vẫn còn băn khoăn, chưa thanh thản được! Ngoài Uyên Thanh ra, còn một người nữa đã có mặt trên hòn Ba Chỏm đó! Người đó là ai? Hắn có nhìn thấy hết những chuyện đã xảy ra không? Tại sao hắn không lộ mặt? Hắn làm gì ở đó?”
Không kịp lấy hơi, Hoàng tuôn ra một tràng câu hỏi rồi đứng im lặng như xem thử chúng tôi có trả lời được không. Tôi hoàn toàn bị bất ngờ bởi sự xâu chuỗi, phân tích vừa rồi của Hoàng. Những lời tiên tri trùng khớp với sự thật!? Một nhà sư già biết được tương lai!? Những thứ chuyện phiếm này tôi tin được sao? Không, làm sao mà tôi có thể tin được! Nhưng sao tôi thấy nó thật quá, có lý quá!
Thật không ngờ những thằng trước nay không hề tin vào các chuyện mê tín như tôi và Hoàng thì giờ lại phân vân, lưỡng lự, nửa tin nửa ngờ những lời phân tích của Hoàng. Chúng tôi sẽ còn đứng suy tư miết nếu Khang không bật cười la lối, “Địt mẹ, dân thông thạo chữ nghĩa như tụi mày mà cũng có lúc tin vào những chuyện lên đồng lên cốt này sao? Tất cả chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi!”
Rồi nó lấy gậy, gõ lên đầu từng thằng cái cốp, “Bớ tỉnh lại đi các văn sĩ! Bớ tỉnh lại đi các văn sĩ! Có văn mà còn có đạo thì chỉ nhu nhược!”
Hoàng giật mình, nhận ra Khang đang xỉa xói nó khi lặp lại câu nó đã nói về chuyện đọc sách trên đèo Cả. Nhưng có lẽ đã thay đổi cách nghĩ, Hoàng chỉ biết đỏ mặt xấu hổ. Bản thân tôi cũng cảm thấy quê quê khi bị Khang nhắc nhở như vậy.
Rồi để chấm dứt cuộc nói chuyện vô bổ về nhà sư già và những lời nói vô nghĩa của cụ, Hoàng lái sang chuyện khác, “À mình đang nói về chuyện chí hướng nhỉ!” quay sang nhìn tôi, nó tò mò hỏi, “Mày thì sao Giang? Mày có chí hướng gì không?”
Tôi vội đứng dậy, nhưng lúng túng không biết nên nói chí hướng của mình là gì. Cuối cùng, tôi đành buột miệng, “Chí hướng của tao là … cua được Ngọc Linh!... Hy vọng tụi mày sẽ giúp tao!”
Nghe xong, Hoàng và Khang bật cười sặc sụa. Rồi Khang khoác lấy vai tôi, cười to, “Mẹ kiếp, đúng mặt nam nhi! Chí hướng mày ngầu nhất đám đấy, đéo sến rện như tụi tao!”
Rồi nó mạnh mẽ đưa nắm tay trước mặt chúng tôi, hùng hồn nói, “Hai tụi mày sẽ mãi mãi là những thằng bạn hiền của tao. Suốt đời tao sẽ không có thứ gì có thể đánh đổi được hai tụi mày!”
Hoàng cũng đưa nắm tay nó để cạnh nắm tay Khang, kiên quyết nói, “Dù cho có phải vượt qua bao khó khăn, thử thách, tụi mình sẽ mãi mãi sống chết có nhau!”
Lòng dâng trào một cảm xúc mãnh liệt, quên phắt cánh tay mình đang gãy, tôi nắm chặt tay và đặt nó cạnh nắm tay hai thằng bạn, hùng dũng nói to, “Vì chúng ta là Hoàng Khang Giang, là Dòng Sông Thiên Mệnh Bất Tử!”
Khang lấy ra một con dao, rạch một vòng lên ba nắm tay đang đặt cạnh nhau. Máu chúng tôi tuôn ra, nhập chung lại thành một dòng chảy đỏ tươi. Qua bao nhiêu gian nan, khốn khó, tôi đã tìm được cho mình những người bạn đích thực rồi! Giờ đây tôi sẽ không còn phải sống nhốt mình, cô độc, lẻ loi trên cõi đời này nữa, vì luôn bên cạnh tôi sẽ là những người bạn sẵn sàng vào sinh ra tử với mình.
Đã gần một năm rồi, kể từ buổi chiều định mệnh mà tôi vô tình cứu Hoàng và Khang thoát khỏi sự truy đuổi của tụi quan quân. Từ đó đến nay, mọi thứ xung quanh tôi, và cả bản thân tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi nhận ra thế gian thật rộng lớn và trong nó có biết bao nhiêu người. Mỗi người là một tính cách, một câu chuyện đời hoàn toàn khác nhau. Nhưng nhìn thấy họ, giao tiếp với họ, tôi bỗng nhận ra trong tôi cũng có những thứ gì đó rất giống họ mà trước nay tôi không hề hay biết. Tôi đã đi khám phá thế gian, và trong cùng một lúc, tôi cũng đã khám phá ra chính mình. Từ một thằng hèn mọn, sống an phận thủ thường, tránh né tiếp xúc với xã hội, tôi dần trở nên năng động, muốn tìm hiểu, khám phá, và thách thức bản thân. Tôi đã ở cái tuổi mười bảy bẻ gãy sừng trâu rồi, tôi phải có chí hướng, phải làm được một điều gì đó có thể không to tát, nhưng khi tự bản thân nhìn lại, tôi vẫn cảm thấy tự hào. Ôi, tôi đã ngủ quá lâu bên dòng đời rồi! Tôi muốn phá tan bức tường đang chặn không cho nó chảy. Tôi muốn hòa theo dòng chảy của thời thế. Tôi muốn vươn mình lên, chảy nhanh hơn. Tôi muốn vá trời lấp bể.
Ôi giao thừa đã tới rồi. Nồi bánh chưng của Khang đã sôi lên sùng sục, cuộn trào những bọng nước căng cứng, nóng bỏng. Nó thở dồn dập, nó tràn đầy nhiệt huyết, và nó hừng hực khí thế như dòng sông trong tôi đang bắt đầu cuộn chảy.